"Ta biết rồi!" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói, Mạnh Hiểu Dư ngây ngốc gật đầu.
"Sao? Ngươi biết cái gì?" Nghe thấy lời khó hiểu của nàng, Nam Cung Vân Hạm thắc mắc hỏi.
"Phải phụ trách với tỷ! Vừa rồi không phải tỷ bảo ta phụ trách sao?" Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của nàng, Mạnh Hiểu Dư giải thích.
"Sao? Tiểu Dư nhi đã nghĩ ra nên phụ trách với ta thế nào rồi sao?" Nam Cung Vân Hạm vì lời của nàng, khóe môi cong lên, tâm trạng rất tốt hỏi.
"Không biết." Mạnh Hiểu Dư thành thật lắc đầu, sau đó hỏi Nam Cung Vân Hạm: "Vân Hạm tỷ tỷ muốn ta phụ trách thế nào?" Đôi mắt chứa đầy sự chân thành nhìn Nam Cung Vân Hạm.
"Mãi luôn bên ta, đừng rời khỏi ta, được không?" Khi nói những lời này, giọng Nam Cung Vân Hạm mang theo sự nghiêm túc mà Mạnh Hiểu Dư chưa từng nhìn thấy. Sau đó không đợi Mạnh Hiểu Dư lên tiếng, nàng tiếp tục: "Ta biết tiểu Dư nhi đã có ái nhân, cho nên ta không cầu tiểu Dư nhi về sau chỉ có thể thích mỗi ta, ta chỉ mong tiểu Dư nhi có thể để ta bên cạnh ngươi, để ta thích ngươi là được rồi." Giọng Nam Cung Vân Hạm mang theo chút khẩn cầu nói.
"A!" Lời thổ lộ thâm tình của nàng khiến Mạnh Hiểu Dư choáng váng chỉ có thể ngây ngốc gật đầu. Nhưng không đến vài giây, Mạnh Hiểu Dư bỗng phản ứng lại: "Nhưng còn Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ......" Còn chưa nói xong đã bị Nam Cung Vân Hạm ngắt lời.
"Tiểu Dư nhi, người trước đừng nói đến Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ gì đó của ngươi, ngươi nói cho ta nghe, ngươi thích ta sao?" Nghe Mạnh Hiểu Dư nhắc đến tỷ muội Hàn Như Băng khiến Nam Cung Vân Hạm khó chịu, nha đầu này sao luôn nhắc tỷ muội Hàn Như Băng trước tiên?
"Ách.......Hẳn là thích!" Nghe nàng hỏi, Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ rồi nói.
"Hẳn là?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư nghĩ nửa ngày nói ra câu "hẳn là" khiến Nam Cung Vân Hạm vô cùng bất mãn.
"Đó chính là "có thể"." Nhìn gương mặt bất mãn của Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư đổi cách nói.
"............." Nam Cung Vân Hạm hết chỗ nói, tiểu gia hỏa này rốt cuộc nghĩ thế nào? Thích là thích, không thích là không thích, sao lại có chỗ cho có thể?
"A! A! A!" Nhìn biểu cảm hết chỗ nói của Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư bực bội gãi đầu: "Thật ra ta cũng không biết thế nào mới là thích!" Cuối cùng Mạnh Hiểu Dư cũng nói ra trọng điểm, chính là nàng căn bản không biết thế nào mới là thích một người. Dù trước kia cùng tỷ muội Hàn Như Băng cũng là vì các nàng rất thích nàng mà nàng cũng rất ỷ lại tỷ muội Hàn Như Băng, cho nên người chưa từng tiếp xúc với tình yêu như nàng cho rằng đó là thích! Vì trước khi xuyên qua, đã từng có một bạn xấu nói với nàng "Muốn biết bản thân có phải thích một người hay không, vậy phải xem mình có phản cảm với những hành động thân mật của đối phương không, nếu có vậy chính là không thích, cũng có thể là chán ghét đối phương. Nếu bản thân không những không chán ghét với hành động thân mật của đối phương, thậm chí còn rất thích, vậy thì bản thân đã thích đối phương." Mà Mạnh Hiểu Dư vừa lúc không chán ghét hành động thân mật của tỷ muội Hàn Như Băng với nàng, cho nên nàng cho rằng mình thích các nàng. Nhưng theo lời Nam Cung Vân Hạm thì lại không biết nên nói thế nào. Tuy hai người đã quan hệ nhưng khi đó mình trúng độc thần trí không rõ nên đã xảy ra chuyện đó, mà khi Nam Cung Vân Hạm tựa gần mình, Mạnh Hiểu Dư cũng không chán ghét, nhưng lại không có cảm giác thẹn thùng mặt đỏ tim đập như khi bên cạnh tỷ muội Hàn Như Băng. Chẳng lẽ liên quan đến việc khi bên tỷ muội Hàn Như Băng, mình nằm dưới, mà khi bên Vân Hạm tỷ tỷ thì mình nằm trên?
Suy nghĩ thật lâu, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu rối rắm. Nam Cung Vân Hạm luôn chăm chú nhìn nàng, thấy nàng rối rắm thì thở dài, cúi người hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng.
Sau cái hôn nhẹ, Nam Cung Vân Hạm nhìn Mạnh Hiểu Dư ngẩn người, hỏi: "Tiểu Dư nhi, ngươi ghét nụ hôn này không?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư ngây ngốc lắc đầu, nàng tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi thích nó sao? Hay là thích một chút cũng được." Sau đó nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư ngây ngốc gật đầu. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư gật đầu, khóe môi Nam Cung Vân Hạm chậm rãi câu lên: "Tiểu Dư nhi, vậy ngươi còn không biết có thích ta hay không sao?" Sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng, Nam Cung Vân Hạm dịu nhẹ nói: "Nếu ngươi không thích ta, ngươi sẽ không thích nụ hôn này."
"A!" Mạnh Hiểu Dư nghe thấy, cái hiểu cái không "a" lên, sau đó thầm nghĩ: "Nhưng mình cũng thích nụ hôn của Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ! Chẳng lẽ mình là đại củ cải hoa tâm? Nói cách khác, sau khi thích Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ, mình lại thích Vân Hạm tỷ tỷ sao? Tình yêu không phải luôn cần chuyên nhất sao? Vì sao mình lại hoa tâm như vậy?" Nghĩ rồi, nàng tiếp tục rối rắm.
"Đang nghĩ gì vậy?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư rối rắm đến chau mày, Nam Cung Vân Hạm đưa tay xoa giữa mày nàng.
"Không, chỉ nghĩ sao ta lại hoa tâm như vậy." Mạnh Hiểu Dư thuận miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nghe thấy lời này, Nam Cung Vân Hạm bật cười, khi nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bất mãn nhìn mình, nàng cố gắng ngừng cười, nghiêm túc nói: "Tiểu Dư nhi, tình cảm là thứ không thể nói rõ, không có chuyện hoa tâm hay không, thích chính là thích, không vì nguyên nhân nào, cho nên ngươi không cần phải rối rắm."
"Thật vậy sao?" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói, Mạnh Hiểu Dư thắc mắc hỏi.
"Haha, đương nhiên là thật." Nam Cung Vậy mổ nhẹ lên môi nàng, tiếp tục: "Được rồi, vật nhỏ, ngươi đừng rối rắm nữa, ta còn rất mệt! Muốn ngủ thêm một chút, tiểu Dư nhi cùng ta ngủ đi!" Nói rồi không đợi Mạnh Hiểu Dư lên tiếng, đã kéo Mạnh Hiểu Dư nằm trong ổ chăn ấm áp, sau đó tay ôm lấy nàng, ôm nàng vào lòng mình, mới thoải mái nhắm mắt.
Mà Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy nàng say ngủ, cũng không rối rắm mình có hoa tâm hay không, vùi đầu vào nơi mềm mại của Nam Cung Vân Hạm, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.