Sau khi vào phòng ngủ, đầu tiên Nam Cung Vân Hạm đặt Mạnh Hiểu Dư lên giường mình, sau đó tránh thoát khỏi Mạnh Hiểu Dư đang thần trí không rõ, xoay người nhanh chóng đi đến cửa phòng, khóa kỹ. Lại quay vào phòng, nhìn Mạnh Hiểu Dư vì ăn nhầm quả Liệt Dương (quả Thánh Nữ) mà thần trí không rõ đang xé y phục của mình, Nam Cung Vân Hạm nhắm mắt hít sâu, xoa dịu cảm giác áy náy đối với Mạnh Hiểu Dư trong lòng, không ngừng nói với chính mình: "Nam Cung Vân Hạm chính là lúc này, chính là lúc này đây, hãy để ta hoàn toàn ích kỷ một lần thôi! Chỉ ngay lúc này ta mới có thể lấy cớ vĩnh viễn giữ tiểu Dư nhi bên người." Sau vài lần tự an ủi mình, Nam Cung Vân Hạm lại mở mắt ra, trong mắt không chút áy náy, chỉ còn lại sự vui vẻ khi sắp có được người mình thích.
Chậm rãi đi đến mép giường, đưa tay xoa gò má ửng hồng vì cơ thể khô nóng kia: "Tiểu Dư nhi, hãy tha thứ cho ta, ta yêu ngươi." Thì thầm bên tai Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm cúi người ngậm lấy cánh môi phấn nộn của nàng.
"Ân......." Bị cảm giác nóng rực trong người dày vò, Mạnh Hiểu Dư bỗng cảm thấy một vật thể mát lạnh mềm mại đang xâm nhập khoang miệng mình, theo bản năng ngậm lấy. Hơn nữa còn đưa tay ôm lấy vật thể mát lạnh trêи người mình.
Hôn sâu qua đi, Nam Cung Vân Hạm ngẩng đầu nhìn gương mặt ửng hồng dưới thân đang thở gấp, trong lòng đầy sự nhu tình: "Tiểu Dư nhi, ngươi thật đẹp! Nếu hiện tại ngươi thanh tỉnh thì thật tốt." Thoáng lẩm bẩm nhưng lòng nàng lại tự giễu: "Nếu lúc này ngươi thanh tỉnh, chỉ sợ ngươi sẽ hận không thể giết chết ta!" Đắm chìm trong chua xót mà xuất thần nghĩ.
"Khối băng lành lạnh thoải mái đâu rồi? Sao lại không thấy?" Vừa cảm thấy hạ nhiệt chút, bỗng không thấy khối băng rất thoải mái, cảm giác khô nóng trong người mãnh liệt hơn, vì thế Mạnh Hiểu Dư chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình, đứng lên ôm lấy khối băng giúp mình hạ nhiệt, sau đó đặt khối băng thoải mái dưới thân mình, cúi người cọ lên, còn thường xuyên vươn lưỡi khẽ ɭϊếʍ ʍút̼.
"Ân hừ....." Nam Cung Vân Hạm vì ngây người mà bị Mạnh Hiểu Dư ấn dưới thân, khi nàng hút lấy xương quai xanh mẫn cảm của mình, tiếng ngâm khẽ bỗng thoát ra khỏi miệng.
Tiếng rêи này khiến Nam Cung Vân Hạm sửng sốt, qua một lúc nàng hơi mỉm cười: "Thôi, đã vậy thì ta cần gì phải chần chờ?" Nghĩ rồi nàng nhìn Mạnh Hiểu Dư đang vừa hôn vừa cọ mình, cười khẽ nói: "Đã như vậy, tiểu Dư nhi phải phụ trách với ta!" Nói rồi, Nam Cung Vân Hạm nâng mặt Mạnh Hiểu Dư đang cắn loạn trêи xương quai xanh của mình, ngẩng đầu hôn lên môi nàng.
Phù dung ấm trướng, xuân phong nhất độ.
Sáng hôm sau.
"Ha........" Mạnh Hiểu Dư bị đói tỉnh, nhắm mắt lười nhác vươn vai, nhưng chưa vươn vai, Mạnh Hiểu Dư đã thấy không đúng. Vì tay mình đang bị khóa lại, không thể duỗi người. Mạnh Hiểu Dư thấy không đúng tò mò mở mắt, muốn nhìn xem là thứ gì đang vây lấy mình, sau đó........
"A................." Một tiếng thét lớn tận chân trời truyền khắp Tuyệt Tâm Đáy Vực.
"Ân......Sao vậy? Tiểu Dư nhi?" Nam Cung Vân Hạm vốn đang ngủ say bị tiếng hét của Mạnh Hiểu Dư đánh thức. Sau khi tỉnh lại, Nam Cung Vân Hạm tươi cười mị hoặc với Mạnh Hiểu Dư, sau đó ôm lấy Mạnh Hiểu Dư đang lõa thể, hỏi: "Sao lại tỉnh sớm vậy?" Nhìn bình minh ngoài cửa sổ, Nam Cung Vân Hạm tựa mèo con cọ nhẹ ở cần cổ Mạnh Hiểu Dư.
"Ta...... tỷ...... tỷ....... ta...." Mạnh Hiểu Dư lúc này ngây người, sao lại đột nhiên biến thành như này? Vì sao nàng và Nam Cung Vân Hạm lại trần như nhộng ôm nhau ngủ?
"Haha tiểu Dư nhi không nhớ rõ sao?" Nghe Mạnh Hiểu Dư ngươi ta nửa ngày cũng không thốt nên lời, Nam Cung Vân Hạm cười khẽ nói: "Chiều hôm qua ngươi ăn nhầm quả Liệt Dương nên trúng phải hỏa độc trong thân, ta vì giải độc cho ngươi cũng chỉ có thể hy sinh bản thân." Giọng Nam Cung Vân Hạm vô cùng đau thương, ủy khuất!
Nghe thấy lời Nam Cung Vân Hạm nói, ý thức của Mạnh Hiểu Dư hồi phục: "Ăn nhầm? Quả Liệt Dương? Hỏa độc?" Trong miệng không tự giác nói lại lời Nam Cung Vân Hạm, sau đó nàng bỗng chấn động, nàng nhớ rõ sau khi ăn quả Thánh Nữ, cả người khó chịu như bị thiêu đốt, không lâu sau nàng thần trí mơ hồ: "Chẳng lẽ Vân Hạm tỷ tỷ vì cứu ta nên......" Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu cẩn thận đánh giá thân thể của mình và Nam Cung Vân Hạm, càng đáng giá nàng càng muốn khóc. Mạnh Hiểu Dư rất quen thuộc những khóm dâu tây đỏ tươi trêи người Nam Cung Vân Hạm. Vì trước khi bị tên hỗn đản Linh Ngọc Nhi bắt đi, trêи người nàng thường xuyên bị tỷ muội Hàn Như Băng trồng dâu tây. Nhưng hiện tại những dấu dâu tây quen thuộc đó lại xuất hiện trêи người Nam Cung Vân Hạm. Này có nghĩa là gì? Có nghĩa là mình vì ăn nhầm quả Liệt Dương đã hóa thú ân ái với Nam Cung Vân Hạm. Mà Nam Cung Vân Hạm vì giúp mình giải độc đã cam tâm tình nguyện để mình ân ái.
"A! Sao lại như vậy?" Mạnh Hiểu Dư càng nghĩ càng muốn đánh mình vài lần, vừa đánh vừa mắng: "Cho ngươi không hỏi đã ăn bậy, giờ tốt rồi. Ăn lầm rồi! Nên làm sao bây giờ? Nên làm sao công đạo với Vân Hạm tỷ tỷ đây? Lại làm sao công đạo với Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ? Sao có thể công đạo với Linh Ngọc....." Chữ "Nhi" chưa kịp nghĩ, Mạnh Hiểu Dư ngẩn người nghĩ: "Sao mình phải công đạo với tên hỗn đản Linh Ngọc Nhi? Chúng ta chẳng có chút quan hệ nào!" Nghĩ rồi Mạnh Hiểu Dư tiếp tục muốn đánh mình.
Mạnh Hiểu Dư đang muốn đánh mình vài lần, Nam Cung Vân Hạm nhìn Mạnh Hiểu Dư khi thì tức giận vỗ đầu, khi thì vẻ mặt xin lỗi nhìn mình, khi mình nhìn lại, lập tức quay đầu, tiếp tục rối rắm.
"Tiểu Dư nhi, ngươi không cần tự trách như thế, đây là ta tự nguyện." Duỗi tay xoa lấy chân mày đang nhăn của Mạnh Hiểu Dư, nhẹ nhàng ấn xoa, muốn vuốt phẳng đôi chân mày nhăn thật sâu kia.
"Vân Hạm tỷ tỷ, ta....." Cảm giác được Nam Cung Vân Hạm ôn nhu, Mạnh Hiểu Dư muốn nói gì đó, đã bị Nam Cung Vân Hạm đưa tay chặn lại, sau đó giọng đầy đau thương truyền vào tai Mạnh Hiểu Dư.
"Ta biết trong lòng ngươi đã có ái nhân, nhưng ta chỉ là nghĩa vô phản cố thích ngươi mà thôi, cho nên ta không thể trơ mắt nhìn ngươi bị hỏa độc trong thân, chịu khổ trước mặt ta. Nên ta....." Nói rồi Nam Cung Vân Hạm tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Ngươi không cần để ý, ta vẫn chưa phá thân ngươi, cho nên nam tử ngươi thích sẽ không phát hiện gì cả. Ngươi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện giữa chúng ta, chúng ta vẫn sẽ giống như chiều hôm qua, vẫn sẽ là bằng hữu là được rồi." Nói rồi Nam Cung Vân Hạm rũ mắt, không cho Mạnh Hiểu Dư nhìn nước mắt chưa kịp lau của mình.
"Không có..... Ta không thích nam nhân." Nghe thấy giọng đầy đau thương, cùng nước mắt chưa kịp lau nơi khóe mắt nàng, lòng Mạnh Hiểu Dư như bị nắm lấy, nhanh chóng vứt đi tâm lý trốn tránh của mình, lớn tiếng nói. Sau đó khi Nam Cung Vân Hạm ngước mắt nhìn mình, giọng Mạnh Hiểu Dư lại bắt đầu nhỏ xuống: "Ta thích hai nữ nhân, thật ra Vân Hạm tỷ tỷ cũng đã gặp qua, vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chính là hai người đi cạnh ta Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ." Càng nói giọng Mạnh Hiểu Dư càng nhỏ đến không nghe thấy.
"........Ngươi thích nữ nhân? Còn là hai người?" Nam Cung Vân Hạm có chút kinh sợ, nàng biết Mạnh Hiểu Dư đã có người thích, vì khi nàng gặp Mạnh Hiểu Dư trêи quan đạo, đã nhìn ra nàng không phải "nữ hài". Vừa rồi nàng nói vậy vì nàng muốn giữ Mạnh Hiểu Dư, khiến Mạnh Hiểu Dư áy náy. Nhưng nàng vừa nghe thấy gì? Tiểu Dư nhi của nàng thích nữ nhân không khiến nàng kinh ngạc vì nàng cũng là nữ nhân còn thích tiểu Dư nhi, khiến nàng kinh ngạc chính là tiểu Dư nhi thích hai nữ tử. Hai có nghĩa là gì? Có phải có nghĩa nàng có thể trở thành nữ tử thứ ba mà tiểu Dư nhi thích không? Nghĩ vậy Nam Cung Vân Hạm không khỏi nhẹ cong khóe môi.
"Tiểu Dư nhi, ngươi nói ngươi thích nữ tử, hơn nữa còn là hai người?" Không nhịn được tươi cười ở khóe môi, Nam Cung Vân Hạm vờ nghiêm túc hỏi.
"Phải." Nghe nàng hỏi, Mạnh Hiểu Dư nhẹ gật đầu.
"Nếu là vậy, chuyện giữa chúng ta nên tính thế nào bây giờ?" Nói rồi khóe môi nàng cong lên, không đợi Mạnh Hiểu Dư lên tiếng, tiếp tục nói: "Hiện tại ta đã là người của ngươi rồi! Ngươi không thể không phụ trách!"