Vệ Dịch vốn định ôm mấy thỏi bạc đi tìm Kỷ Vân Thư, không ngờ lại nhìn thấy được một cảnh như vậy.
Vệ Dịch lùi chân ra phía sau mấy bước, phía sau lưng đập thẳng vào cây cột lớn màu đỏ bên ngoài.
Một tiếng thịch thịch vang lên!
Ngay sau đó liền truyền đến âm thanh tò mò của Lang Bạc, "Vệ công tử, sao ngươi lại ở đây?"
Vệ Dịch cắn môi, đôi mắt ngấm lệ, không nói lời nào.
Vệ Dịch?
Nghe thấy tiếng động, Kỷ Vân Thư lập tức bật người khỏi giường, vọt ra bên ngoài cửa, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó khó chịu của Vệ Dịch.
"Vệ Dịch?"
"Vì sao nàng lại gạt ta?"
"Ta......"
"Thư nhi, nàng là nương tử của ta, không phải của người khác, vì sao lại gạt ta?"
Trong giọng nói vừa mang theo tức giận, vừa khó chịu!
Nặng nề, đau khổ.
Không đợi Kỷ Vân Thư giải thích, hắn xoay người chạy ra khỏi sân.
Kỷ Vân Thư đuổi theo sau lưng.
Chỉ thấy Lang Bạc đứng ngốc tại chỗ, gãi đầu khó hiểu.
Khi Cảnh Dung mặc xong quần áo và đi ra ngoài, hắn sớm đã không nhìn thấy bóng dáng bọn họ.
"Người đâu?"
Lang Bạc đáp lại, "Kỷ tiên sinh đuổi theo Vệ công tử."
"Sao tiểu tử kia lại tới đây?"
"Không rõ lắm!"
Lang Bạc nhìn thoáng qua số bạc nằm rải rác ở trên mặt đất, cúi người xuống, nhặt từng cái một, "Vương gia, ngài xem, đây là thứ mà Vệ công làm rơi, đoán chừng hơn 50 lượng. Không ngờ Vệ công tử cũng có nhiều tiền như vậy."
Lang Bạc ghen tỵ!
Cảnh Dung liếc mắt nhìn Lang Bạc một cái, "Ngươi đỏ mắt cái gì?"
"Thuộc hạ......" Lang Bạc nghẹn lời.
"Ngươi phái mấy người hành sự cẩn thận, lần lượt tới Thường phủ và Lý phủ một chuyến, kiểm tra xem nghiên mực trong phủ bọn họ có thêm vào một loại dược liệu có tên là hạn liên thảo hay không. Nhớ kỹ, trong quá trình điều tra không được bị bại lộ. Đi nhanh về nhanh."
"Vâng, thuộc hạ sẽ lập tức sai người đến đó một chuyến." Lang Bạc vẫn cầm theo bạc, hỏi: "Vậy bạc này thì sao?"
Cảnh Dung đoạt lấy, nhét thẳng vào trong ống tay áo, "Bổn vương tạm thời bảo quản giúp hắn."
Lang Bạc nhìn hắn đoạt số bạc trong tay, xoay người đi vào nhà.
Thưa Vương gia, ngài không thể để lại cho ta một vài lượng bạc hay sao?
Ngài không nên độc chiếm như thế!
.........
Bên kia!
Vệ Dịch nhốt mình ở trong phòng, nằm ở trên giường, dùng chăn che kín người.
Cốc cốc cốc ——
Kỷ Vân Thư không ngừng gõ ở bên ngoài cửa.
Thật lâu cũng không nghe thấy động tĩnh ở bên trong, ngược lại thu hút sự chú ý của Trương bộ đầu khi đi ngang qua nơi này.
Trương bộ đầu nghĩ rằng đã xảy ra chuyện quan trọng nào đó, vội vàng lao tới.
Hắn ta gần như rút đao ra.
"Kỷ tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nàng đảo mắt qua, lắc đầu, "Không có gì, không phiền tới Trương bộ đầu."
Trương bộ đầu liếc mắt nhìn vào khe cửa căn phòng một cái, lo lắng hỏi, "Có phải Vệ công tử đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Không phải." "Vậy tình huống này là như thế nào?"
"Ta chỉ muốn Vệ Dịch mở cửa ra."
"Vậy thì đơn giản!" Trương bộ đầu nói xong liền kéo nàng ra, "Kỷ tiên sinh, ngài đứng qua một bên, để ta."
"Đợi......"
Hai từ "Đợi đã" còn chưa vang lên, Trương bộ đầu đã nâng chân, dùng sức đá lên cửa.
Một tiếng "Bịch" vang lên!
Kỷ Vân Thư lập tức trợn tròn mắt!
Đại ca, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng xúc động, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ.
Những gì ta nói ở khách điếm ngoài thành Du Châu, chẳng lẽ ngươi đều quên hết rồi sao?
Ài!
Cánh cửa bị đá văng ra!
Trương bộ đầu mang theo vẻ mặt khẩn trương vọt vào, chạy đến mép giường, nhanh chóng kéo chăn ra.
"Vệ công tử, ngươi không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vệ Dịch nắm chặt mép chăn, vẫn không chịu ló đầu ra ngoài.
Trương bộ lo lắng đến nỗi chân tay luống cuống!
Kỷ Vân Thư bước vào, đẩy đẩy hắn ta, "Trương bộ đầu, ngươi nên làm việc của ngươi đi, chuyện này để ta xử lý."
"Nhưng Vệ công tử......"
Trương bộ đầu chỉ vào một cục tròn trên giường!
Hắn ta còn chưa nói dứt lời đã bị Kỷ Vân Thư đẩy ra khỏi phòng, đá văng ra ngoài rồi đóng cửa lại, cánh cửa cũng vì thế mà bị hỏng, còn hắn ta thì bị chắn ở bên ngoài.
Hắn ta gãi gãi đầu, bối rối vì những gì đã xảy ra, sau đó nhún vai, đi tìm người sửa cánh cửa.
Bên trong cánh cửa!
Kỷ Vân Thư ngồi xuống ở mép giường.
Nàng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở phát ra từ trong chăn.
Nàng cảm thấy đau nhói trong tim, giống như bị kim châm. Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng vỗ nhẹ trên tấm chăn, nhỏ giọng gọi một câu "Vệ Dịch".
Không có lời đáp lại!
"Vệ Dịch, từ trước tới nay ta chưa từng muốn thương tổn ngươi, cho dù là trước kia hay hiện tại, hoặc là tương lai cũng thế. Ta đã hứa với cha mẹ ngươi, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ta đều sẽ mang theo ngươi bên cạnh. Trong nửa năm qua, ta đã cố hết sức để ngươi không chịu chút thương tổn nào. Đối với ngươi, ngoại trừ có chút áy náy, ta còn có không đành lòng. Tà sớm đã xem ngươi giống như người thân của mình, là đệ đệ của ta. Điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi, chính là cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi."
Đôi mắt nàng đỏ heo, bàn tay chạm ở trên tấm chăn run rẩy!
Những lời này, đã bao nhiêu lần nàng đều cố cắn răng nuốt trở lại, chỉ vì không muốn làm tổn thương tới Vệ Dịch.
Quán hệ giữa bọn họ chỉ là người thân, không thể là quan hệ phu quân và nương tử.
Nhưng hiện tại, nếu nàng vẫn không nói thẳng, sự tình càng phát triển, mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.
Một lát sau, trong chăn truyền đến một câu, "Ta không muốn làm đệ đệ của Thư nhi. Thư nhi là nương tử của ta."
Giọng nói của hắn buồn buồn, khản đặc vì nghẹn ngào!
Nhưng vẫn mang theo một chút bướng bỉnh!
"Vệ Dịch, ta biết giữa ngươi và ta có hôn ước, cũng biết ngươi vẫn luôn hy vọng ta sẽ trở thành thê tử của ngươi, nhưng......"
Nàng còn chưa nói hết lời, tấm chăn đột nhiên bị xốc lên. Vệ Dịch ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu ngấm lệ mở to nhìn nàng.
Hắn sụt sịt cái mũi đỏ hoe, "Thư nhi đã nói, đời này sẽ không rời khỏi ta, nhưng hiện tại nàng lại không cần ta nữa."
"Sao ta lại không cần ngươi nữa?"
"Có phải Thư nhi muốn làm nương tử của Cảnh Dung ca ca hay không? Nếu vậy, Thư nhi sẽ rời bỏ ta."
"Đồ ngốc, ta sẽ không rời bỏ ngươi, ta sẽ vẫn chăm sóc ngươi."
Nàng vươn tay muốn chạm vào hắn, nhưng Vệ Dịch lại né tránh.
"Ta không tin, ta biết mình ngu ngốc, vì thế Thư nhi mới ghét bỏ ta, đúng hay không?"
Hắn nói với giọng khàn đặc!
Khoảnh khắc đó, Kỷ Vân Thư cuối cùng không cầm được nước mắt. Những suy nghĩ ở trong lòng nàng, người trước mắt này sẽ không thể hiểu được. Cảm giác này giống như nuốt những chiếc răng gãy xuống bụng của mình.
Hơn nữa, nàng chưa từng nghĩ Vệ Dịch ngốc!
Cảm giác uỷ khuất và bất đắc dĩ chớp mắt đè lên ngực, khiến nàng gần như nghẹt thở.
"Vệ Dịch, sao ta có thể ghét ngươi được? Ta nói rồi, ngươi là người thân của ta. Kể từ khi ta mang theo ngươi vào kinh thành, ta đã thề sẽ chăm sóc ngươi suốt đời."
"Vậy vì sao Thư nhi không cần ta nữa? Nương ta từng nói, sau khi thành thận chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Nàng là của nương tử của ta, chúng ta sẽ sinh thật nhiều tiểu Vệ Dịch. Nhưng hiện tại, nàng ở bên Cảnh Dung ca ca, như vậy có phải nàng sẽ sinh thật nhiều tiểu Cảnh Dung hay không? Ta không cho phép. Thư nhi, ta không cho phép."
Vệ Dịch nhìn nàng, muốn nghe câu trả lời của nàng.
Kỷ Vân Thư nói, "Vệ Dịch, chúng ta là người thân, ta không thể yêu ngươi giống như quan hệ yêu đương nam nữ. Ngươi có hiểu hay không?"
"Ta không hiểu. Tóm lại, Thư nhi chính là không cần ta nữa."
Trong khi nói, hắn nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng.
Lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, Kỷ Vân Thư lại đuổi theo hắn.
Vệ Dịch chạy ra khỏi nha môn, điên cuồng chạy ở trên đường cái.
Kỷ Vân Thư vừa kêu tên hắn, vừa đuổi theo.
Dọc theo đường đi, Vệ Dịch lảo đảo đụng phải rất nhiều người.
"Có chuyện gì thế? Không có mắt hay sao?"
"Ai a?"
"Chạy làm gì? Ngươi không biết đã đụng vào chúng ta hay sao?"
"Thật là, đồ không có mắt."
......
Tiếng oán giận trách mắng vang lên khắp đường cái, tất cả đều bắt đầu chỉ trích Vệ Dịch.