Thường Nhất Ngôn xuất hiện, điều này khiến cho hướng đi của vụ án bị thay đổi đáng kể.
Những lời nàng ấy nói, khiến cho mọi người đều lâm vào trong trầm mặc.
Nếu đúng như vậy, chẳng phải tất cả manh mối đều bị chặt đứt hay sao?
Có Thường Nhất Ngôn làm chứng, hơn nữa Lý Minh Châu cũng có lý do thoái thác, cuối cùng Phòng Minh Tam đành phải hạ lệnh thả người.
Đương nhiên, Ngọc Âm cô nương cũng được thả ra!
Kỷ Vân Thư đích thân đi tới nhà giam một chuyến.
Khi Ngọc Âm biết mình được thả ra, nàng ta cảm thấy kỳ lạ hỏi, "Vì sao đột nhiên thả ta?"
Hoá ra ngươi còn muốn tiếp tục ở lại đây?
Kỷ Vân Thư đáp lại, "Không phải đột nhiên, là hồng nhan tri kỷ của ngươi - Lý Minh Châu đã làm chứng giúp ngươi."
"Minh Châu?" Nàng ta kinh ngạc, theo bản năng che dấu vòng tay của mình.
Vừa lúc bị Kỷ Vân Thư nhìn thấy, "Ngươi không cần che giấu, chúng ta đều đã biết. Nếu không, chúng ta sẽ không thả ngươi ra ngoài."
Trái tim nàng ta thắt lại, "Các ngươi làm thế nào tìm được Minh Châu?"
Mỗi một câu đều là Minh Châu, Minh Châu!
May mắn thay, Kỷ Vân Thư cũng rất kiên nhẫn, giải thích nói, "Ông ta nửa đêm lên núi, đi đào mộ của Thường Thế Lương, bị bắt về nha môn thẩm vấn, sau đó kể cho chúng ta nghe mọi chuyện."
"Đi đào mộ?"
Kỷ Vân Thư gật đầu!
"Ông ta nói rằng vì muốn lấy lại chiếc nhẫn ban chỉ trong tay Thường Thế Lương."
Ngọc Âm giống như nửa tỉnh nửa mê gục đầu xuống, không nói gì nữa.
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư lại cẩn thận ngắm nhìn thần thái của nàng ta, ghi nhớ hết trong lòng.
Khi hai người ra khỏi đại lao, trời đã dần dần sáng lên.
Sau khi Ngọc Âm rời đi, Kỷ Vân Thư cũng trở về nha môn. Nàng chợp mắt ở trong phòng một lát, sau đó đi tìm Mộ Nhược.
Mộ Nhược đang ở trong viện uống rượu, nhàn nhã tự tại.
Khi nhìn thấy nàng tới gần ——
"Chẳng phải Kỷ tiên sinh bận rộn thẩm vấn suốt đêm hay sao? Vì sao không nghỉ ngơi một chút?"
Đúng là nữ nhân cứng rắn giống như được làm bằng sắt!
Thật đáng tán thưởng!
Nàng nói thẳng lý do mình tới.
"Tìm ra vết bẩn trên quần áo kia là gì hay chưa?"
"Chưa."
"Không thể xác định được nó?"
"Không phải." Mộ Nhược đáp lại.
Kỷ Vân Thư buồn bực, "Vì sao lại như thế? Hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu như vẫn không tìm ra, vậy......"
"Gấp cái gì, chẳng phải vẫn còn hai ngày nữa sao?"
Quả nhiên rất ứng nghiệm với câu nói, phân không ở lỗ đít của ngươi, ngươi đương nhiên không cảm thấy vội!
Kỷ Vân Thư lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mộ Nhược chậm rãi móc ra một tờ giấy từ trong ống tay áo, vừa đưa cho nàng vừa nói, "Vết bẩn trên quần áo dính một loại dược liệu. Vừa may ta cũng biết loại dược liệu này, nó gọi là hạn liên thảo (cỏ nhọ nồi), có thể cầm máu, giảm sưng, giải nhiệt và......""Nói trọng điểm."
"Mực."
"Hả?"
Mộ Nhược nhún nhún vai, uống một ngụm rượu, "Ngươi bảo ta nói trọng điểm, ta nói."
Ai ai ai, đại ca, ngươi có thể nghiêm túc hay không?
Thật khó để chúng ta chơi tiếp theo cách này.
Kỷ Vân Thư đành phải vung tay lên, "Thôi, vậy ngươi chậm rãi nói."
Vì thế, Mộ Nhược híp mắt lại và bắt đầu nói tiếp.
"Hạn liên thảo, thật ra là loại dược liệu rất phổ biến, hầu như ai cũng có thể mua, nếu không mua nổi có thể lên núi hái, dù sao nó cũng mọc khắp nơi. Nhưng, chúng thường mọc trên những vách đá, vì thế muốn hái nó, thật ra cũng rất khó." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, bầu rượu cũng chậm rãi tuột khỏi tay, đầu hắn lệch qua một bên, tiếp tục nói, "Tuy nhiên, ta thấy vết bẩn trên người Thường lão gia là do mực gây ra, trong mực lại có chứa hạn liên thảo."
"Có ý gì?"
"Bởi vì, hạn liên thảo không chỉ là một loại dược, nó còn có thể dùng để ổn định mực. Nói chung, những người am hiểu thư pháp đều sẽ thêm nó vào trong mực, hơn nữa khi mua tranh chữ ở hàng chuyên bán thư pháp có tiếng, chúng đều sẽ có hạn liên thảo."
Vết mực?
Mực có thêm hạn liên thảo?
Mộ Nhược lười biếng vươn eo, "Ta hiểu biết nhiều như vậy, ngươi tự mình tìm hiểu đi."
Sau đó hắn đi về phòng ngủ.
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đi tìm Cảnh Dung, nói chuyện này cho hắn biết. Nàng muốn hắn phái người lặng lẽ đi tới Thường phủ và phủ của Lý Minh Châu một chuyến, tìm hiểu xem có mực pha lẫn với hạn liên thảo hay không.
Nhưng tối hôm qua vừa mới lên núi bắt Lý Minh Châu, sau đó còn phải thẩm tra, vì thế Cảnh Dung lúc này vẫn còn nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Nghe thấy Kỷ Vân Thư nói vậy, hắn trở mình, nói, "Thuộc hạ của bổn vương không phải được làm bằng sắt. Hai ngày tới còn phải lên đường, bọn họ đã mệt mỏi rồi, chờ bọn họ nghỉ ngơi đủ, chúng ta sẽ rời đi."
"Chuyện quá khẩn cấp!"
"Nhưng bổn vương buồn ngủ."
Trong giọng nói mang theo ý lười biếng vô cảm, nghiêng người hỏi nàng, "Vì sao không tìm Phòng Minh Tam, nói hắn dẫn người đi tới Thường phủ một chuyến không phải là được hay sao?" Kỷ Vân Thư hiện lên vẻ mặt lo lắng, đứng ở mép giường, nói, "Ta lo lắng vết bẩn kia chính là điểm mấu chốt để phá vụ án. Vì thế, nếu Phòng đại nhân dẫn người đi tới Thường phủ điều tra, hung thủ nghe tin, nhất định sẽ tiêu huỷ chứng cứ. Đây cũng là lý do vì sao ta không đề cấp tới vết bẩn trên quần áo ở trước mặt Phòng đại nhân."
"Vậy làm thế nào nàng tin chắc rằng, vết mực kia có liên quan tới hung thủ?"
"Chẳng lẽ chàng đã quên? Ngày đó khi ở linh đường, Thường tiểu thư có nói, Thường lão gia ghét dơ bẩn nhất. Nếu như vết mực kia bị dính lúc Thường lão gia chưa bị sát hại, ông ấy sẽ không có lý do gì mà không rửa sạch nó. Vì thế, ta mới nghi ngờ. Khả năng thứ nhất, trong phòng ông ấy có mực trộn thêm hạn liên thảo, thời điểm ông ấy bị hung thủ đánh bất tỉnh không cẩn thận nên bị dính mực. Nếu Thường gia không có loại mực này, vậy còn lại khả năng thứ hai, chính là hung thủ đã lưu lại trong quá trình hành hung người."
Cảnh Dung cười cười không chút dấu diếm, "Có người sẽ mang theo mực ở trên người?"
"Trên đời người hay việc lạ gì cũng có! Nếu đúng như có người như thế, hãy nghĩ lại xem, một người luôn mang theo mực bên mình cũng xem như là người kỳ lạ. Phạm vi được thu nhỏ lại sẽ giúp chúng ta nhẹ nhàng hơn một chút."
Được thôi!
Cảnh Dung cảm thấy kỳ lạ, "Vậy nàng điều tra Lý Minh Châu làm gì?"
Hắn hỏi thật là nhiều!
Kỷ Vân Thư nhẫn nại nói, "Mặc dù Lý Minh Châu giải thích rõ ràng mọi chuyện, hơn nữa có Thường Nhất Ngôn làm chứng, ngoài mặt có thể rửa sạch tội danh, nhưng ông ta nhất định còn có chuyện dấu diếm không muốn nói rõ, có thể ông ta chưa từng đề cập tới nó. Vì vậy, cho dù ông ta không giết người, nhưng có lẽ ông ta cũng biết điều gì đó. Đối với chuyện Ngọc Âm giả quỷ dọa người, chỉ vì không muốn bị người khinh nhục thật sự có chút gượng ép. Toàn bộ vụ án giống như bị chìm vào trong vũng nước sâu, rõ ràng có thể nhìn thấy rõ tất cả, nhưng lại giống như bị sương mù che khuất, thật sự rất kỳ lạ."
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy vụ án kỳ lạ như vậy!
Sau khi Cảnh Dung nghe xong, đôi mắt trầm xuống. Hắn lại trở mình, nói, "Bổn vương hiểu ý của nàng, nhưng dù vụ án khẩn cấp tới đâu, người cũng phải có chút thời gian để thở. Một canh giờ sau, ta sẽ sai người đi điều tra."
Đúng vậy, cho dù thắt cổ cũng cần phải thở một lát!
Kỷ Vân Thư cũng không muốn khiến thị vệ bên người của hắn khó xử.
Nàng đang chuẩn bị đi ra ngoài, cánh tay đã bị Cảnh Dung giữ chặt. Hắn dùng sức một chút, sau đó hơi nhấc chăn lên, trực tiếp ôm chặt nàng vào trong lòng ngực.
Trong một khoảnh khắc, nàng kinh hãi!
Khi cơ thể mình nằm trọn ở trong lòng ngực rắn chắc của hắn, nàng mới có phản ứng lại, vươn tay đẩy đẩy.
"Chàng làm gì vậy? Bên ngoài có người."
"Nàng sợ cái gì? Đều là người một nhà."
"Chàng...... chàng buông ta ra trước."
"Không buông." Hắn tăng lực ở trên tay thêm một chút, đôi môi dán ở trên vành tai nàng, "Nàng không có kiên nhẫn như vậy hay sao? Muốn cầu xin bổn vương cũng không được? Nếu nàng cố gắng cầu xin, bổn vương sẽ lập tức phái người đi điều tra. Yêu tinh gây hoạ, sự kiên trì ngày thường của nàng biến đâu mất rồi?"
Chàng mới là yêu tinh!
Nàng ôm hai tay ở trước ngực, "Chẳng phải chàng nói muốn để bọn họ nghỉ ngơi hay sao? Ta chỉ nghe theo ý chàng."
"Từ khi nào nàng lại ngoan ngoãn như vậy?"
"Chàng đừng náo loạn, buông ta ra trước. Nếu như để người khác nhìn thấy, sẽ nói chàng và ta...... đoạn tụ."
Nàng không thể không đỏ mặt!
Đôi mắt mê hoặc của Cảnh Dung mở to, "Trên có Ai Đế sủng Hiền, dưới có Cảnh Dung ta sủng Thư. Nếu như truyền ra ngoài, nhất định sẽ trở thành một đoạn giai thoại."
Ồ!
Kỷ Vân Thư co giật khóe miệng!
Làm ơn, chàng không phải là Hán Ai Đế, ta cũng không phải là Đổng Hiền, được chưa?
Lúc này, một bóng người rơi xuống ngay trước cửa phòng bọn họ, mấy thỏi bạc trong tay lăn xuống mặt sàn vang lên tiếng "Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng"!
Một đôi mắt to, tròn xoe ngấm lệ nhìn chằm chằm hai người trên giường.