Người đã chết, quan sai tất nhiên là phải làm việc.
Hơn nữa Kỷ Vân Thư đã nói ra nguyên nhân cái chết, vậy thì tất nhiên sẽ không sai.
Vì thế, quan sai dẫn đầu lập tức sai người bắt lấy Kỷ Mộ Thanh.
"Mang tới Kinh Triệu phủ, chờ đại nhân xử lý."
"Vâng!"
Kỷ Mộ Thanh vùng vẫy trong tuyệt vọng, trong miệng còn la hét mình không giết người, một số trâm ngọc trên đầu cũng do sự vùng vẫy nên lỏng lẻo rơi xuống mặt sàn.
Mái tóc dài rũ xuống, rối tung trên vai.
Khiến cho nàng ta trông cực kỳ thê thảm!
Mắt nhìn thấy tỷ mình sắp bị người mang đi, Kỷ Uyển Hân đuổi theo vài bước, nhưng đã bị Kỷ Vân Thư giữ chặt.
"Nếu như nàng không giết người, nhất định sẽ không sao."
Kỷ Uyển Hân lập tức kéo cánh tay Kỷ Vân Thư, lo lắng khẩn trương nói: "Vân Thư, mặc dù đại tỷ ngày thường nóng nảy độc đoán, nhưng nói đến cùng tỷ ấy là đại tỷ của chúng ta, muội nhất định phải cứu tỷ ấy."
"Hiện tại nói có nói gì cũng đều vô ích, ngươi lập tức đi tới tướng quân phủ, thông báo cho Đại ca và Nhị ca, để bọn họ đi tới Kinh Triệu phủ."
"Ừ!"
Kỷ Uyển Hân mạnh mẽ gật đầu, đột nhiên bắt đầu ho khan.
Sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.
Kỷ Vân Thư đưa nàng lên xe ngựa, nói với mã phu vài câu, sau đó quay trở lại cửa hàng son phấn.
Cũng ngay khi Kỷ Vân Thư xoay người, Kỷ Uyển Hân bên trong xe ngựa lại hơi vén mành lên, tầm nhìn khoá chặt vào hình dáng thanh tú tinh xảo của Kỷ Vân Thư.
Không ngờ, vết sẹo trên mặt nàng......
Đã biến mất!
Kỷ Uyển Hân nhăn trán, ngón tay thon dài hạ mành che bằng vải bố xuống, khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Kỷ Uyển Hân, vặn vẹo thành một biểu hiện xấu xa.
Xe ngựa cũng đi về hướng Tướng quân phủ.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Không bao lâu sau, Lương gia đã biết tin tức Lương tiểu thư tử vong, Lương Tông Chính mang theo người của phủ mình, trực tiếp bao vây bên ngoài Kinh Triệu phủ.
Lương Tông Chính muốn đưa thi thể nữ nhi mình rời khỏi Kinh Triệu phủ.
Nếu giết người thì phải đền mạng!
Đó là một cách nói!
Tất nhiên, Kỷ Vân Thư cũng đi theo, nàng đứng ở một nơi không dễ nhìn thấy, quan sát thời cuộc.
"易大人(京兆尹的姓氏),我就这么一个女儿,现在被人害死了,无论如何,也要将凶手惩处。" "Dịch đại nhân (họ của Kinh Triệu Doãn), ta chỉ có một nữ nhi như vậy, hiện tại bị người hại chết, bất luận như thế nào, cũng phải trừng trị hung thủ."
Trên sắc mặt tang thương, mang theo đau đớn kịch liệt.
Lương Tông Chính, luôn là người thấp kém ở trong triều đình, mặc dù làm sự tình cho hoàng tộc, nhưng lại giống như một cái bóng cực kỳ thấp điệu.
Tuy nhiên, mặc dù chỉ là một cái bóng như vậy, nhưng ở trước mặt hoàng thượng, ông ta lại được đánh giá rất cao.
Rốt cuộc người ta là Tông Chính Tự, giúp hoàng đế xử lý những sự tình bên trong hoàng tộc.
Tuyển phi lần này, ông ta chính là "Người chủ trì"!
Mặc dù sớm đã biết được rằng, người được chọn làm Thái Tử Phi đã được điều động trong nội bộ, nhưng vị trí trắc phi, nữ nhi mình vẫn có cơ hội để ngồi, không chừng trong tương lai Thái Tử Phi chính phẩm chết sớm, nữ nhi nhà mình có thể nổi lên.
Nhưng ai ngờ, hôm nay toàn bộ kế hoạch đều trở nên vô ích khi ông ta nhận được tin tức nữ nhi nhà mình bị người hại chết.
Ông ta thiếu chút nữa đã lăn từ trên cầu thang xuống!
Vì vậy, sự đau buồn và phẫn nộ này đều có lý do của nó.
Tất nhiên, Kinh Triệu Doãn cũng là người thức thời, mặc dù bản thân mình là thư ký ủy ban kỷ luật, chưởng quản sự vụ lớn nhỏ trong kinh thành, nhưng Tông Chính Tự không chỉ có cùng phẩm cấp quan viên như mình, hơn nữa người ta còn thường xuyên ra vào ở bên người Hoàng thượng.
Vậy thì ——
Chức quan lớn nhỏ cũng chỉ là một vật trang trí.
Kinh Triệu Doãn vội vàng nói: "Lương đại nhân, ngài yên tâm. Việc này, ta nhất định sẽ xử theo pháp luật. Nỗi đau mất nữ nhi, bản quan có thể hiểu được."
Hiểu cái rắm!
Lương Tông Chính trong cơn giận dữ, vừa tức vừa tiếc hận, hốc mắt đỏ lên, nhìn nữ nhi được quấn quanh trong vải bố trắng.
Tâm như tro tàn!
Ông ta quay lại, nhìn về phía Kỷ Mộ Thanh quỳ trên mặt đất đang sửa sang lại dung nhan, vung vẩy tay áo.
"Giết người thì phải đền mạng, nữ nhi của ta bị ngươi hại chết, ngươi đừng mơ tưởng chạy trốn."
Thật sự rất tàn nhẫn!
Kỷ Mộ Thanh vẫn khăng khăng nói: "Ta không giết người, tự nàng ấy té ngã, không liên quan gì tới ta."
"Thật là một nữ tử cuồng vọng, việc này đã xảy ra ở trước mắt bao nhiêu người, không ngờ ngươi vẫn còn thề thốt phủ nhận. Hôm nay lão phu sẽ lấy mạng ngươi."
Lương Tông Chính nói xong, lập tức rút một thanh kiếm từ một quan tướng vào trong tay, muốn chém về phía Kỷ Mộ Thanh.
May mắn thay, Kinh Triệu Doãn đã tiến lên ngăn cản!
"Lương đại nhân, không được, việc này bản quan nhất định cho ngài một lời giải thích, ngài chớ nên tức giận."
"Tránh ra."
Lương Tông Chính một tay đẩy Kinh Triệu Doãn ra, nâng kiếm lên, chém tới Kỷ Mộ Thanh.
Kỷ Mộ Thanh mở to hai mắt, cả người ngả về phía sau.
Mắt thấy thanh kiếm đang rơi xuống, nhưng nháy mắt đã bị một viên đá rất nhỏ bắn lệch ra ngoài.
Leng keng ——
Thanh kiếm thoát khỏi lòng bàn tay, rơi xuống mặt đất.
Bởi vì cục đá kia có lực lượng quá lớn, khiến cho Lương Tông Chính cũng phải lùi về phía sau vài bước, bả vai đánh vào cánh tay Kinh Triệu Doãn sau lưng.
Khoảnh khắc tiếp theo ——
"Đại ca, Nhị ca."
Kỷ Mộ Thanh giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, lọ mọ đứng dậy từ trên mặt đất, vội vàng lao tới Kỷ Lê và Kỷ Hoàn.
Chỉ thấy Kỷ Lê lạnh mặt, Kỷ Hoàn mang theo ánh mắt hung thần ác sát, cùng với mấy tướng sĩ mạnh mẽ đáng sợ, bước qua lối vào.
Tư thế của bọn họ đều thẳng đứng!
Sự uy phong mạnh mẽ, quả thực rất bức người!
Nếu như vừa rồi Kinh Triệu Doãn và Lương Tông Chính không hề nghe lầm mà nói, hung thủ, không ngờ lại gọi Kỷ Lê và Kỷ Hoàn là Đại ca và Nhị ca?
Nói cách khác, hung thủ không phải là ai khác, đó chính là Thái Tử Phi tương lai?
Đương nhiên, Kinh Triệu Doãn không thể biết điều này, chỉ có trong lòng Lương Tông Chính hiểu rõ.
Mấy tên quan sai lúc trước cũng đều trợn tròn đôi mắt!
Đây là trò đùa gì vậy?
Không phải Kỷ tiên sinh đã nói, người này nói hươu nói vượn hay sao? Vì sao hung thủ thật sự lại gọi Kỷ Lê và Kỷ Hoàn là ca ca?
Chỉ thấy, Kỷ Lê bảo vệ Kỷ Mộ Thanh ở phía sau lưng mình, nheo mắt liếc nhìn thi thể một cái, sau đó dẫm đôi dày nạm ngọc màu xanh đi tới trước mặt Lương Tông Chính.
Hắn lạnh nhạt nói: "Lương Tông Chính, nữ nhi ngài chết, có liên quan gì tới muội muội nhà ta?"
Hắn hoàn toàn thể hiện bộ dáng "không hề liên quan tới chúng ta".
Mặc dù Lương Tông Chính chưa từng đối đầu với Kỷ Lê, nhưng cũng biết người này bên ngoài rất khách khí, thật ra rất tàn nhẫn độc ác.
Nếu không, vị trí Binh Bộ tư Doãn, hắn cũng không thể ngồi lâu như vậy!
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, lý trí có thể xoay tròn thiên hạ.
Hơn nữa, hiện tại Lương Tông Chính còn đang thương tiếc nữ chi.
Lương Tông Chính nghiêm túc nói: "Mọi người đều nhìn thấy, là nàng đã đẩy nữ nhi của ta, khiến nữ nhi ta chết thảm."
"Nhân chứng đâu?"
"Dẫn tới!"
Lương Tông Chính phất tay một cái!
Ngay sau đó, nữ chưởng quầy cửa hàng son phấn, cùng với hai nữ tử khác có mặt tại hiện trường đi tới.
Tất cả đều đồng thời quỳ gối xuống mặt đất.
Lương Tông Chính nói: "Ba người các ngươi, hãy nói ra toàn bộ sự việc phát sinh lúc ấy ra, không được phép dấu diếm chút nào."
Nữ chưởng quầy cùng hai nữ tử kia nhìn nhau.
Một lúc sau, nữ chưởng quầy run rẩy thân mình, cúi đầu thấp xuống.
Sau đó nói: "Lúc ấy...... hai vị tiểu thư đều cùng nhau chú ý tới một hộp phấn mặt, vì thế đã xảy ra tranh chấp. Lương tiểu thư đã ra tay trước, lúc ấy xung quanh đã vây đầy người. Hai người dây dưa một lúc lâu, nhưng bởi vì quá đông người, vì thế nên ta không thể nhìn thấy rõ ràng. Ta chỉ nhìn thấy Lương tiểu thư lui lại phía sau mấy bước, sau đó dường như chân bị dẫm lên cái gì đó, vì vậy...... vì vậy đã ngã ra phía sau."
Nói xong, Kỷ Hoàn không thể kiềm chế được tính khí của mình, tiến lên chất vấn: "Vậy, lúc ấy ngươi có tận mắt nhìn thấy ai đã đẩy người?"
Nữ chưởng quầy lắc đầu!
Nàng nhún vai và nói một tiếng: "Không biết."