"Không phải ta, thật sự không phải ta......"
Kỷ Mộ Thanh lần đầu tiên bị hoảng loạn như thế, bất chấp quần áo và kiểu tóc hỗn loạn, dùng sức lắc đầu.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch!
Không dám tin tưởng nhìn thi thể đang trừng lớn đôi mắt nằm ở kia.
Nàng ta lui về phía sau vài bước, đụng phải Kỷ Uyển Hân, vì thế nàng ta quay người lại, kéo Kỷ Uyển Hân và nói: "Uyển Hân, muội nhìn thấy đúng không? Không phải ta, nàng ấy tự mình té ngã, chính là nàng ấy."
"Đại tỷ, ta...... ta không nhìn thấy gì cả!"
Hai người bị cuốn vào cuộc ẩu đả, chung quanh chen lấn đầy người. Mọi người chỉ nhìn thấy, chính là hai người đã lôi kéo nhau, có một người té ngã, phần đầu bị xuyên qua chiếc trâm bạc.
Chết người!
Kỷ Mộ Thanh hoảng hốt tới nỗi khuôn mặt đều co giật: "Thật sự không phải ta."
"Đại tỷ, tỷ đừng lo lắng."
"Có thể không lo lắng hay sao? Hiện tại đã xảy ra án mạng."
Đôi mắt nàng ta lấp lánh những giọt nước mắt.
Ngươi cũng biết đã xảy ra án mạng, ai bảo ngươi kiêu ngạo như vậy, thật là xứng đáng.
Bỗng dưng ——
Một tiểu nha đầu lao ra từ trong đám người, trong tay còn cầm một số thứ, nha đầu nhìn thấy một màn này, toàn bộ mọi thứ trong tay đều rơi xuống mặt sàn, chạy nhanh như bay nhào tới bên thi thể.
Nha đầu khóc lóc nói: "Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra với người vậy? Tiểu thư?"
Nha đầu liều mạng hét lên, đôi tay lại nhẹ nhàng khẽ động vào thi thể.
Ngón tay cũng run rẩy đặt dưới chóp mũi của thi thể thăm dò, không còn hơi thở.
Ngay lập tức, tiểu nha đầu đặt mông ngồi bệt xuống mặt sàn.
Sợ hãi.
"Chết...... chết rồi?"
Sau khi sửng sốt một lát, nha đầu lại bắt đầu khóc, kích động nhìn về phía nữ chưởng quầy, chất vấn: "Vì sao tiểu thư nhà ta lại như vậy, vì sao?"
Nữ chưởng quầy cũng rất sợ hãi.
Ngón tay chỉ chỉ về phía Kỷ Mộ Thanh, nói: "Lương tiểu thư và vị cô nương này đã có một cuộc tranh chấp, cô nương này...... đã đẩy Lương tiểu thư."
"Không phải ta!"
Kỷ Mộ Thanh lập tức phủ nhận.
Tiểu nha đầu ôm xác chết của tiểu thư nhà mình, trừng mắt nhìn về phía Kỷ Mộ Thanh: "Tiểu thư nhà ta rốt cuộc đã đắc tội với ngươi chỗ nào, vì sao ngươi hạ thủ độc như vậy?"
"Ta......"
Cũng ngay lúc này, đám người đột nhiên bắt đầu xôn xao, có mấy tên quan sai lao tới, nháy mắt vây quanh cửa hàng.
"Hãy nhường đường một chút......"
Đám người đều bị xua qua một bên.
Quan sai dẫn đầu nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, cộc cằn hỏi: "Có người báo quan, nói rằng nơi này có một vụ giết người, là ai giết?"
Nha đầu nước mắt đầy mặt giơ tay chỉ vào Kỷ Mộ Thanh: "Là nàng ta, là nàng ta đã giết chết tiểu thư nhà ta."
Nha đầu nghiến răng nghiến lợi nói!
Quan sai liếc mắt nhìn Kỷ Mộ Thanh nhếch nhác một cái, sau đó vung tay về phía trước, ra lệnh cho mấy quan sai: "Mang người đi."
Nhận được lệnh, mấy quan sai lập tức tiến lên túm lấy người.
Kỷ Mộ Thanh thuận thế đẩy Kỷ Uyển Hân về phía trước, bản thân thì tránh ở phía sau Kỷ Uyển Hân, vừa sợ hãi vừa tức giận quát.
"Ta không giết người, ta không đẩy nàng ấy."
Kỷ Uyển Hân cũng nhanh chóng tiếp lời, nói với mấy quan sai: "Các vị quan đại ca, đại tỷ ta nhất định sẽ không giết người, trong đó nhất định có hiểu lầm."
Giọng điệu của Kỷ Uyển Hân rất dịu dàng!
Điềm đạm đáng yêu!
Trái tim quan sai cũng trở nên mềm nhũn, gần như lâm vào trong sự dịu dàng của nàng.
May mắn thay ——
Quan sai dẫn đầu có trái tim mạnh mẽ hơn nên không bị ảnh hưởng nhiều tới nó.
Hắn mắng một tiếng. "Nhiều lời vô nghĩa như vậy? Giết người thì phải đền mạng, mang đi!"
Kỷ Mộ Thanh: "Làm càn, các ngươi có biết ta là ai hay không? Ta chính là muội muội của Kỷ Tư Doãn và Trường Lâm tướng quân. Nếu như các ngươi dám bắt ta, đại ca ta sẽ không buông tha các ngươi."
Rốt cuộc, nàng ta không nhịn được nên tự báo gia môn!
Mấy tên quan sai thất thần, hai mặt nhìn nhau.
Kỷ Tư Doãn và Trường Lâm tướng quân ai mà không biết, ở kinh thành, các quan viên cũng phải nể mặt bọn họ.
Rốt cuộc, trong tay nhân gia cầm nắm binh quyền!
Nhưng Kỷ Vân Thư ở bên ngoài lại bắt đầu có chút đau đầu.
Nữ nhân này có bị ngốc hay không?
Hiện giờ, chỉ còn vài ngày nữa là ngày tuyển chọn Thái Tử Phi, nếu như để mọi người biết được, nàng ta chính là đích nữ Kỷ gia, trên tay giờ phút này còn dính mạng người, cho dù nàng ta không giết người, cơ hội trở thành Thái Tử Phi chỉ sợ gần như bằng không.
Kỷ Vân Thư thở dài lắc đầu!
Vẫn là cần tới nàng ra mặt!
Vì thế, Kỷ Vân Thư buông Vệ Dịch bên cạnh ra, vừa đi về phía cửa hàng, vừa nói: "Vị cô nương này, hiện giờ vẫn đang ban ngày ban mặt, sao có thể thuận miệng nói bậy?"
Hả?
Khi nhìn thấy Kỷ Vân Thư, Kỷ Mộ Thanh và Kỷ Uyển Hân đều đột nhiên kinh sợ.
Đặc biệt là Kỷ Mộ Thanh, trong mắt hiện lên sát ý, dấu đi sự hoảng loạn ở trong lòng mình.
"Ngươi......"
Nàng ta tức giận đến nỗi nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.
Nàng ta còn chưa nói xong, Kỷ Vân Thư đã ngắt lời.
"Ngươi cái gì mà ngươi? Muội muội của Kỷ Tư Doãn và Trường Lâm tướng quân là người nổi tiếng nho nhã dịu dàng, làm người khiêm tốn, sao có thể là nữ tử dã man như ngươi? Hơn nữa, mấy tháng trước, ta đã gặp qua vị cô nương Kỷ gia kia, người ta mỹ mạo như hoa, không giống như ngươi."
Kỷ Vân Thư nhìn giống như đang dọn dẹp cục diện rối rắm của nàng ta.
Nhưng thật ra, mỗi câu mỗi từ đều rất có ý nghĩa!
Khi Kỷ Mộ Thanh nghe thấy được, nàng ta không hiểu Kỷ Vân Thư đang khích lệ mình, hay là đang hạ thấp mình. Tuy nhiên, Kỷ Uyển Hân thật ra còn xem như có lý trí, ngầm túm chặt ống tay áo nàng ta, ý bảo nàng ta đừng gây sự.
Những quan sai ở đây đều là người của Kinh Triệu phủ, tất nhiên đều quen biết Kỷ Vân Thư.
Quan sai dẫn đầu tiến lên chắp tay: "Thì ra là Kỷ tiên sinh!" Sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm: "Nếu như ngài không nói ra, ta thật sự cho rằng nàng ta là muội muội của Kỷ Tư Doãn và Kỷ tướng quân."
"Nàng ta đương nhiên không phải, muội muội của Kỷ Tư Doãn, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy."
"Đó là đương nhiên."
Kỷ Vân Thư không hề đáp lại, đi đến bên cạnh Kỷ Mộ Thanh và Kỷ Uyển Hân, hạ giọng, nhắc nhở nói: "Đây là kinh thành, không phải Cẩm Giang. Nếu ngươi muốn bình yên vô sự thì đừng kéo đại ca ngươi vào đây, miễn cho liên lụy tới bọn họ. Nơi này rốt cuộc người nhiều, đừng gây ra những phiền toái không cần thiết. Nếu như đóng cửa lại rồi nói tới quan hệ, thật ra còn có chút hiệu quả."
"......"
Kỷ Mộ Thanh cắn môi, nói không nên lời.
Trong khi Kỷ Uyển Hân nhẹ giọng gọi nàng một câu "Vân Thư".
Sau khoảnh khắc, tay áo Kỷ Uyển Hân đã bị Kỷ Mộ Thanh dùng sức kéo một cái, muốn cảnh giác cho Kỷ Uyển Hân, đừng quên những gì nàng ta đã từng nói lúc ở bên trong xe ngựa.
Động tác nho nhỏ này, tất nhiên không thoát khỏi mắt của Kỷ Vân Thư, nàng không giận, xoay người, đi tới bên thi thể kia và ngồi xổm xuống.
Nha đầu vẫn còn đang khóc!
Nàng nhìn nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn về phía đế giày của thi thể, chỗ gót giày có một dấu ma xát mới, trong khi trên mặt đất cũng có một vết trượt tương tự ở trước hai chân thi thể.
Kết quả bước đầu, có thể xác định nạn nhân đã bị người đẩy về phía sau, hai chân trượt về phía trước, cả người ngả về phía sau, bộ não rơi thẳng vào trên chiếc trâm bạc phía trước, bị mất mạng ngay tại hiện trường.
Chẳng lẽ ——
Thật sự trong khi Kỷ Mộ Thanh dây dưa với nàng ấy, đã đẩy nàng ấy?
Nàng suy tư một lúc, quan sai lập tức đi tới và hỏi: "Kỷ tiên sinh, như thế nào?"
Nàng lắc đầu!
"Bước đầu xem ra, thật sự đã bị người đẩy, sau khi ngã xuống thì bị cây trâm cắm vào phần đầu mà chết."
"Đúng vậy không?"
Kỷ Vân Thư không trả lời!
Nha đầu vẫn luôn khóc thút thít vừa nghe thấy những lời này, lập tức nâng tay lên, kích động chỉ vào Kỷ Mộ Thanh.
Nha đầu tàn nhẫn nói: "Tiểu thư nhà ta, chính là nữ nhi của Lương đại nhân, ngươi hãy chờ đền mạng đi."
Thì ra, là thiên kim trong phủ Lương Tông Chính, chẳng trách lúc còn sống cũng kiêu ngạo như vậy.