Đêm đó!
Vệ Dịch vẫn luôn ngủ gục một bên như vậy, ngay cả động đất cũng không thể đánh thức hắn dậy.
Trong khi Kỷ Vân Thư vẫn chìm sâu vào trong công việc không hề ngừng nghỉ.
Giá cắm nến liên tục được thay đổi hết lần này tới lần khác, trên mặt giấy những bức chân dung được vẽ đi vẽ lại vô số lần.
Đêm khuya, trời trở lạnh ——
Cuối cùng nàng không chịu nổi nên ngủ gục ở trên bàn.
Không biết qua bao lâu, nàng có cảm giác cả người mình được nâng lên nhẹ nhàng và dán lên một thứ gì đó rất mềm.
Một mùi hương thoang thoảng quanh quẩn ở trên chóp mũi của nàng!
Thật ấm áp!
Thật thoải mái!
Có lẽ vì bản thân nàng quá mệt mỏi, mí mắt cũng trực tiếp đánh nhau, căn bản không thể mở ra được.
Ngược lại, nàng rúc sát vào nơi ấm áp mềm mại kia.
Giống như một con mèo nhỏ!
Cảnh Dung nhìn nàng dán mình ở trong lòng ngực mình, trái tim hắn run rẩy trong niềm vui.
Trên khoé miệng hắn cũng cong lên thành một nụ cười, cả khuôn mặt đều tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Hắn nhìn thoáng qua Vệ Dịch, nhíu mày hạ mi.
Ngay lập tức hắn ôm thân mình nhẹ gầy trong lòng ngực đi ra ngoài, đi về phía gian phòng của mình.
Mặc dù khoảng cách rất gần, chỉ đi bộ vài bước, nhưng bên ngoài gió thổi rất lạnh, vẫn khiến Kỷ Vân Thư co rúm và rúc thân mình nhỏ xinh sâu hơn vào trong lòng ngực hắn.
Hắn nhẹ nhàng đặt Kỷ Vân Thư ở trên giường, đắp chăn lại cho nàng.
Nữ nhân, nàng thật sự nhẹ một cách kỳ lạ!
Hắn ngồi ở mép giường, rũ mắt nhìn chăm chú nhìn vào hàng lông mi hơi nhíu trong lúc ngủ của nàng.
Khuôn mặt nàng trắng nõn, hiện lên nét dịu dàng của nữ nhân, còn mang theo một chút chán nản.
Trong mắt hắn, từng đặc điểm của nàng được kết hợp hài hòa thành một tổng thể hoàn hảo.
Cảnh Dung chậm rãi vươn tay ra, vuốt những lọn tóc vương trên trán của nàng, đầu ngón tay lướt một đường xuống dưới, từ giữa trán nàng chuyển qua nơi khóe mắt nàng.
Vạch ra vết sẹo mờ dần dưới mắt của nàng.
Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay hắn, chỉ một cái chớp mắt đã truyền từ trên vết sẹo tới da thịt của Kỷ Vân Thư, khiến nàng không thể không run rẩy một chút.
Cảnh Dung lập tức thu tay trở về, sợ đánh thức nàng dậy.
Hắn lại vén chăn lên giúp nàng lần nữa, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Khi hắn vừa đóng cửa lại, Lang Bạc bên ngoài liền hỏi: "Vương gia, vậy Vệ công tử thì làm thế nào?"
Đúng rồi!
Hắn đã quên Vệ Dịch còn đang ngủ ngon lành ở trong căn phòng kia!
Vì thế, hắn xoay người đi tới thư phòng của Kỷ Vân Thư.
Hắn nhìn thấy Vệ Dịch vẫn đang ngủ ngon lành như vậy, không đành lòng đánh thức Vệ Dịch dậy, ra lệnh cho Lang Bạc mang tới một cái chăn nữa đắp ở trên người Vệ Dịch.
Tiểu tử thúi, ngoan ngoãn ngủ đi!
Nhưng nhìn bộ dáng của Vệ Dịch, Cảnh Dung vẫn không thể không cười cười. Không thể không nói, Vệ Dịch đúng thật là cực kỳ đáng yêu.
"Vương gia, vậy ngài đêm nay......"
Sẽ quay về Dung Vương phủ?
Hay sẽ ở lại nơi này?
Cảnh Dung không chút do dự đáp lại một tiếng: "Đương nhiên là ở lại."
"Vâng!"
Là ta đã nói nhiều, rõ ràng ta biết ngài sẽ lưu lại đây.
Lời này, Lang Bạc tất nhiên nghẹn ở trong cổ họng không dám nói ra.
Cảnh Dung đuổi Lang Bạc ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng, chỉ còn lại hắn và Vệ Dịch đang ngủ say.
Hắn đi đến án thư, kiểm tra thành quả hai ngày qua của Kỷ Vân Thư.
Trên bàn, có rất nhiều tờ giấy vẽ những thứ chưa thành hình dáng.
Hắn cầm lên một tờ, nhìn trái nhìn phải, nhưng không thể hiểu nổi.
Hắn đơn giản bỏ cuộc và đặt tờ giấy về vị trí cũ!
Khi hắn quay người lại, lập tức nhìn thấy hơn 20 con vật nhỏ ở trên kệ sách.
Chúng được xếp thành từng hàng, màu sắc rất đẹp.
Cảnh Dung nhất thời nổi lên hứng thú, duỗi tay ra lấy mấy con xuống, nắm ở trong tay và thưởng thức chúng.
Đột nhiên ——
"Những thứ đó là của ta."
Cảnh Dung sợ tới mức đôi tay run lên, những thứ trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống mặt sàn.
Hắn xoay người, lập tức nhìn thấy Vệ Dịch đã ngồi dậy, cơ thể thẳng đứng, một đôi mắt tròn trịa đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ngươi tỉnh lúc nào vậy?"
Ngươi có biết, ngươi đã dọa chết bổn vương hay không?
Người dọa người, thật sự sẽ doạ chết người.
"Vừa mới tỉnh!"
Vệ Dịch nâng tay lên, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, kéo chăn ra và vội vàng đi tới, sau đó lấy lại những thứ trong tay Cảnh Dung.
Vệ Dịch bĩu môi nói: "Những thứ này ta làm cho Thư nhi, không ngờ Thư nhi đã vẽ chúng đẹp như vậy!"
"......"
"Ngươi đừng làm hỏng chúng, nếu không, ta sẽ bắt đền ngươi."
"......"
Cảnh Dung đầy đầu đều là hắc tuyến.
Sau đó ——
Cảnh Dung ngây nhìn Vệ Dịch lấy những con vật nhỏ ở trên giá, dọn hết cả đám tới nơi hắn nằm ngủ giống như đang chuyển nhà.
Tự mình nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng.
Ngủ!
Nhìn thấy những hành động liên tiếp này của Vệ Dịch, Cảnh Dung cảm thấy rối bời.
Hắn không biết nên phản ứng thế nào!
Cảm thấy dường như mình đang say.
Giống như hắn đã uống quá nhiều.
"Vệ Dịch!"
Cảnh Dung gọi vài tiếng.
Nhưng Vệ Dịch thật sự đã ngủ rồi.
Cảnh Dung lau mồ hôi và bước vào phòng phía trong, nằm xuống ở trên chiếc giường Kỷ Vân Thư đã chuẩn bị nhưng chưa nằm ngủ.
Vệ Dịch ngủ ngon lành suốt đêm, Cảnh Dung cũng vậy.
Rốt cuộc, có thể nằm ở trên giường nữ nhân kia, niềm hạnh phúc đã ru hắn ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau!
Cảnh Dung lặng lẽ không tiếng động rời khỏi Trúc Khê Viên.
Khi Vệ Dịch thức dậy, hắn dường như cũng quên hết sự tình buổi tối hôm qua. Vệ Dịch vừa nhìn thấy ánh nắng mặt trời bên ngoài, lập tức ôm đống động vật nhỏ trong tay ra ngoài phơi nắng.
Thời điểm Kỷ Vân Thư tỉnh lại, đã là giờ Ngọ! (11h-13h)
Nàng ngồi dậy từ trên giường, lúc này mới phát hiện ra mình đang ở trong phòng Cảnh Dung.
Nàng cố nhớ lại, hay là ——
Vì thế, nàng nhanh chóng xuống giường và đi ra ngoài, Lang Bạc đứng ở bên ngoài, cúi đầu cung kính.
"Tối hôm qua Vương gia nhà ngươi có tới đây không?" Nàng hỏi.
Lang Bạc gật đầu: "Có tới, nhưng sáng nay đã rời đi rồi."
"......"
Có vẻ như người đã ôm nàng tới trên giường tối hôm qua, chính là Cảnh Dung.
Trong lòng nàng dâng lên những cảm xúc phức tạp không thể nói nên lời.
Đám nha đầu nhìn thấy nàng đã tỉnh, lập tức mang nước vào, sau đó lại bưng đồ ăn vào cho nàng.
Sau khi nàng rửa mặt xong, ăn một chút điểm tâm, lập tức đi tìm Vệ Dịch.
Vệ Dịch đang nheo mắt ngồi ở dưới ánh nắng mặt trời, trông chừng những bảo bối của hắn.
Nhìn thấy nàng đến gần, hắn lập tức nhảy tới, chỉ vào những thứ ở trên mặt đất, nói: "Thư nhi, Thư nhi vẽ chúng thật là đẹp mắt."
"Vệ Dịch, ngươi hãy thu dọn một chút, ta đưa ngươi quay lại Dụ Hoa Các."
Vệ Dịch vừa nghe nói hắn phải quay về liền không vui, vặn vẹo thân mình, nói: "Chờ lát nữa được không? Ta muốn ở lại với Thư nhi lâu hơn."
"Ngươi đã hứa sẽ nghe lời ta!"
"Nhưng......"
Vệ Dịch cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Kỷ Vân Thư vẫn không chịu khuất phục, vì thế Vệ Dịch đành phải thỏa hiệp, đi theo Kỷ Vân Thư quay lại Dụ Hoa Các.
Dọc theo đường đi, Vệ Dịch cũng rất ồn ào.
Hắn đã nói hết chuyện trời Nam đất Bắc!
......
Tại cửa kinh thành!
Xe ngựa Kỷ gia vừa mới tiến vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Mặc dù trong kinh thành, xe ngựa xa hoa nhiều không kể xiết, nhưng ——
Phía sau một chiếc xe ngựa xa hoa, còn mang theo vài chiếc xe ngựa, phía trên đều là rương lớn rương bé, thực sự có chút chói mắt.
Kỷ Mộ Thanh xốc mành xe lên, thò đầu ra ngoài.
Nhìn kinh thành nhộn nhịp phồn hoa, nàng ta rất vui sướng.
Khi Kỷ Mộ Thanh nhìn thấy một cửa hàng son phấn ——
"Dừng lại dừng lại!"
Mã phu kéo dây cương, xe ngựa dừng lại.
Kỷ Mộ Thanh từ trên xe ngựa bước xuống, Kỷ Uyển Hân không kịp giữ nàng ta lại, đàng phải đi theo sau.
Đường phố chật cứng người qua lại!
Kỷ Uyển Hân với bộ dáng điềm đạm yếu ớt đáng yêu, hỏi một tiếng: "Đại tỷ, tỷ muốn làm gì?"
"Đương nhiên là mua chút đồ!"
Nói xong, Kỷ Mộ Thanh đã đi vào cửa hàng son phấn kia.