Những điều này, Mộ Nhược đương nhiên biết.
Có lẽ hắn cảm thấy bản thân mình nói hơi nhiều, vì thế lắc đầu: "Thôi, hãy thuận theo tự nhiên đi."
Sau đó, hắn vội vàng chuyển đề tài, nói với Khổng Ngu: "Đúng rồi, ngươi thì sao? Mấy ngày nay sống ở trong cung đã quen chưa?"
Quen?
Đương nhiên nàng không quen!
Khổng Ngu cười cười: "Trong cung này, thật ra náo nhiệt hơn một chút so với Thanh Sơn Cư. Nói chuyện cũng tốt, làm việc cũng tốt, tất nhiên sẽ phải cẩn thận hơn rất nhiều, chỉ sợ sẽ làm sai điều gì đó. Hơn nữa, từ sau khi ta tiến cung, nương ta cũng chưa từng tới gặp ta. Ngươi cũng biết, bà ấy một lòng hướng Phật, vì thế chẳng quản được chuyện của ta. May thay, còn có Cảnh Huyên thường xuyên tới đây trò chuyện, xem như cũng có thể giết thời gian."
Nhìn khuôn mặt nàng có vẻ rất thờ ơ, nhưng trong lời nói, rõ ràng khiến người đau lòng.
Mộ Nhược nâng tay trong ống tay áo lên mấy tấc, nhưng lại đè nén xuống!
Hắn khẽ trầm đôi mắt, nói: "Nếu như ngươi cảm thấy buồn, sau này, ta sẽ thường xuyên vào cung thăm ngươi."
"Điều này không cần thiết, Dụ Hoa Các có lẽ cũng rất bận rộn. Ta không sao, hơn nữa ở đây thanh nhàn, tất nhiên thanh nhàn cũng tốt."
Nàng cự tuyệt mà không cảm thấy bị gò bó!
"Ngươi vẫn luôn như vậy, luôn toàn tâm toàn ý vì người khác. Khi nào thì ngươi có thể suy nghĩ cho bản thân mình?"
"Hả? Lời này là có ý gì?" Khổng Ngu hỏi.
Rõ ràng chính là đang giả ngu giả ngơ!
Mộ Nhược không muốn đẩy chủ đề đi quá xa, hàm hồ nói lại một câu: "Tóm lại, tự làm khó mình vì người khác, chung quy là không đáng."
Trong lời nói của hắn, quả thực sự có chút mơ hồ.
Nhưng ——
Khổng Ngu hiểu những gì hắn nói.
Nàng nghiêng người, phất phất ống tay áo to rộng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng tâm lý khi thích một người, sao có thể hoàn toàn không để ý tới được? Nếu vì bản thân mình mà khiến hắn phải nhận hậu quả, ta chẳng phải sẽ là một tội nhân hay sao?."
Nàng đang ám chỉ, chính là kế hoạch Cảnh Dung định cầu cưới nàng ở trước mặt mọi người.
Mộ Nhược trầm ngâm một lát, nói: "Vì vậy, trước khi yến hội đêm đó bắt đầu, Cảnh Dung thực sự đã tới gặp ngươi?"
Nàng gật gật đầu!
"Ừ, hắn vốn định xin Hoàng thượng cho phép cầu thân, nhưng ta đã cự tuyệt hắn. Chẳng lẽ chỉ vì giúp ta nên hắn mới cưới ta sao? Ta thà rằng hắn đừng làm như vậy. Hơn nữa, sự tình cũng hoàn toàn sẽ không đơn giản như thế. Tâm tư Hoàng thượng như thế nào, tất cả mọi người đều biết. Nếu có điều gì bất ngờ xảy ra trong đó, sẽ không chỉ có ta và Cảnh Dung sẽ bị liên lụy, ngay cả cô nương đã đưa ra chủ ý kia là Kỷ cô nương cũng có thể sẽ bị liên lụy."
Kỷ cô nương!
Đúng vậy, nàng nói chính là cô nương, không phải là tiên sinh!
Mộ Nhược bừng tỉnh: "Xem ra, ngươi sớm đã biết thân phận của Kỷ tiên sinh. Nói cách khác, tâm tư Cảnh Dung như thế nào, ngươi cũng biết?"
Nàng gật đầu!
Khóe miệng Khổng Ngu tràn ra một nụ cười chua xót: "Thật ra, khi lần đầu tiên ta nhìn thấy Kỷ cô nương ở Dung Vương phủ, có lẽ ta cũng đã đoán ra được."
"Cũng bởi vì như thế, ngươi liền cam tâm tình nguyện, gả tới Khúc Khương?"
"Tất nhiên ta có lý do của mình."
Nàng đơn giản trả lời.
Một lát sau, nàng lại nhìn về phía Mộ Nhược, nói: "Thôi, không đề cập tới chuyện này nữa. Tóm lại, tất cả đều đã trôi qua. Nhưng ngươi hãy nói với ta, ngươi tới đây, chỉ là tới gặp ta thôi sao?"
"Cứ xem như vậy đi, nhưng thấy ngươi vẫn ổn, ta cũng an tâm rồi."
"Ta không sao, ngươi không cần lo lắng."
Mộ Nhược gật đầu đứng dậy, nhìn thoáng qua về phía bên ngoài, bầu trời đều đã tối đen, trong miệng nói thầm một câu: "Đã muộn thế này rồi nhưng vẫn phải đi đón tiểu tử ngốc kia nữa?"
"Ngươi nói gì vậy?" Khổng Ngu không nghe được rõ ràng.
"Ta nói đã khuya rồi, ta cần phải đi."
"Vậy trên đường hãy cẩn thận một chút."
"Ừ!"
Ngay sau đó, Khổng Ngu gọi một tiểu thái giám tới, mang theo đèn lồng đưa Mộ Nhược rời đi.
Nhưng trước khi Mộ Nhược rời đi, Khổng Ngu lại gọi hắn lại, mím môi, thật lâu sau mới nói ra một câu: "Nếu như ngươi đi tới Dung Vương phủ, hãy nhắn lại lời của ta cho hắn, nói rằng ta vẫn ổn, để hắn không cần lo lắng." Nàng nói xong, cười tự giễu mình một chút: "Có lẽ, hắn căn bản sẽ không lo lắng cho ta."
Nàng cảm thấy thật sự thê thảm!
Trái tim Mộ Nhược đau đớn, nhưng lập tức che dấu biểu cảm của mình, hắn chỉ dặn dò nói: "Ngươi hãy chăm sóc bản thân mình cho tốt, những sự tình khác, đừng suy nghĩ quá nhiều."
Nói xong, hắn vừa lấy chiếc đèn lồng từ trong tay của tiểu thái giám, vừa nói: "Không cần đưa tiễn ta, ta tự mình đi."
Không đợi Khổng Ngu nói thêm điều gì, Mộ Nhược đã rời đi.
Sau lưng, Khổng Ngu hít thật sâu một hơi, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên.
Một cung nữ tiến tới hỏi đến: "Công chúa, có chuyện gì xảy ra với ngài vậy?"
Nàng lắc đầu: "Không có chuyện gì!"
Sau đó, nàng lập tức trở về phòng ngủ.
......
Lúc này, Vệ Dịch đang ngủ gục, hàng lông mi dài mơ hồ run rẩy dán trên mí mắt của hắn, gương mặt đỏ bừng, toát lên vẻ đẹp của nam tử trong sáng.
Cực kỳ đẹp mắt!
Hắn chơi nặn bùn một ngày, tất nhiên cũng quá mệt mỏi.
Và trong lòng ngực của hắn vẫn đang ôm một đống động vật nhỏ tự mình nặn hôm nay.
Kỷ Vân Thư rửa tay vào phòng, lấy một cái chăn từ trên bình phong, nhẹ nhàng đắp ở trên người hắn. Vệ Dịch cựa quậy thân mình, xoay người một cái, sau đó lại nặng nề ngủ tiếp.
Tạch, bịch ——
Bởi vì hắn xoay người, tất cả bùn đất trong tay đều bị lăn xuống sàn.
Kỷ Vân Thư nhìn một màn này, thật sự khóc không ra nước mắt.
Nàng cúi người, nhặt hết những động vật nhỏ lên bàn.
Tiếp theo, nàng thắp một ngọn nến và đặt ở trước mặt mình, không nhanh không chậm điều chế vài loại thuốc màu, chọn một ngọn bút nhỏ, bắt đầu quét lên những con vật bằng đất sét.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, nàng buông con ngươi xuống, từng nét bút phủ thêm màu được phết ở trên đất sét.
Trông nàng cực kỳ nghiêm túc!
Không biết thời quan trôi qua bao lâu, những động vật vốn sinh động như thật, sau khi có thêm màu sắc thì trở nên rất đẹp.
Kỷ Vân Thư cũng cực kỳ vui thích.
Chờ sau khi thuốc màu gần khô, nàng lập tức bày những vật nhỏ lên trên giá, làm vật trang trí.
Đột nhiên, lúc này bên ngoài cũng truyền đến một tiếng ——
"Thì ra Kỷ cô nương cũng biết cách chơi!"
Nàng chỉ cảm thấy gió lạnh thổi tới, mang theo thoang thoảng mùi rượu......
Nàng không cần quay đầu lại cũng biết là Mộ Nhược tới.
Mộ Nhược đi đến trước bàn, cầm lấy một con lợn nhỏ, chọc vào đầu nó rất thích thú.
Trong miệng nói một câu: "Thật là đáng yêu!"
"Không chỉ là ta, ngay cả Mạc công tử cũng có một trái tim trẻ nhỏ."
"Một chút!"
Hắn nói với sự khiêm tốn.
Kỷ Vân Thư lấy lại con lợn nhỏ ở trong tay hắn, đặt lên trên giá.
Mộ Nhược liền hỏi: "Vệ Dịch đâu? Ta đưa hắn trở về."
Trở về?
Có vẻ như, Mộ Nhược thật sự đã xem Vệ Dịch như người một nhà.
Kỷ Vân Thư dùng cằm hất hất về phía xa xa, Mộ Nhược xoay người nhìn qua, lập tức nhìn thấy Vệ Dịch đang ôm chăn ngủ ngon lành.
"Hôm nay hãy để hắn lưu lại đây đi. Ngày mai, ta sẽ tự mình đưa hắn qua chỗ ngươi."
"Được, hôm nay ta cũng mệt mỏi rồi, không thể khiêng nổi hắn nữa."
Nói xong, hắn liền ngáp một cái, đôi mắt mang theo tơ máu, xoa xoa ấn đường, đi về phía ngoài cửa.
Hắn không quên quay đầu lại và quăng ra một câu: "Ngày mai, nhớ mang theo một bầu rượu tới."
Giọng nói càng ngày càng xa......
Thật ra Kỷ Vân Thư vô cùng hâm mộ tính tình Mộ Nhược.
Hắn tiêu sái, nhưng mang theo một chút khí khái nam tử giang hồ!
Nếu như đặt ở thời hiện đại, hắn thật sự sẽ rất nổi tiếng.