Thân thể Cảnh Dung đè ở trên đầu vai nàng, nhưng bởi vì trọng lượng nặng nề nên thân thể của nàng không thể không trầm xuống.
"Cảnh Dung? Cảnh Dung?"
Nàng gọi hắn vài tiếng, nhưng không nghe được tiếng đáp lại.
Sau một hồi thật lâu, đôi tay nàng để ở trên hai bờ vai rộng lớn của hắn, đẩy hắn ra, để hắn dựa vào trên tảng đá phía sau.
Có lẽ thời gian miệng vết thương vỡ ra đã lâu, hơn nữa vừa rồi Cảnh Dung cố sức đứng dậy, miệng vết thương hiển nhiên càng nghiêm trọng hơn lúc trước.
Nàng không muốn trì hoãn thời gian, lập tức nắm lấy quần áo của mình, cố sức xé một miếng, sau đó ngâm chúng vào sương ở trong ống tre, nhẹ nhàng rửa sạch miệng vết thương của hắn, loại bỏ hết những vụn gỗ nhỏ.
Một mảnh vải xám trắng, rất nhanh đã bị máu nhiễm đỏ.
Nàng dùng miệng nhai lá cây quỷ tử, đắp ở trên miệng vết của hắn, ngay sau đó lại xé một mảnh vải từ trên áo choàng của mình, băng bó lại miệng vết thương, cuối cùng mặc lại quần áo cho hắn.
Một loạt động tác, quả thật rất nhanh nhẹn!
Có lẽ dược tính đã nổi lên tác dụng, cơn đau nổi lên từ miệng vết thương khiến Cảnh Dung tỉnh lại từ trong hôn mê, nhưng hắn vẫn mơ mơ màng màng.
Mày kiếm nhíu chặt, cố chịu đựng cơn đau.
"Cảnh Dung? Ngươi thế nào rồi?"
"Lạnh!"
Môi mỏng tái nhợt phun ra một từ.
Lúc này Kỷ Vân Thư mới phát hiện ra, cả người hắn đều đang run rẩy.
Không kịp có thời gian suy nghĩ gì khác, nàng dùng hết sức mình kéo thân thể cồng kềnh của Cảnh Dung dịch gần hơn về phía bên cạnh đống lửa, sau đó lấy chiếc áo khoác mà trước đó hắn cởi ra và phủ lên giười nàng, mặc vào cho hắn.
Nhưng bởi vì huyệt động vốn rất lạnh lẽo, điều này đã khiến cho miệng vết thương của hắn bị nhiễm lạnh, theo máu lan ra toàn thân, thân thể cũng bắt đầu lạnh xuống tới mức nguy hiểm.
Hắn không thể không run rẩy!
"Lạnh!"
Hắn vẫn mơ mơ màng màng chỉ nói một từ.
Kỷ Vân Thư không biết nên làm thế nào cho phải, trái tim nôn nóng một hồi thật lâu. Nàng cắn môi, hai tay nắm chặt quần áo của mình.
Một ý tưởng đột nhiên nảy mầm!
Nàng do dự hồi lâu.
Cuối cùng......
Nàng hạ quyết tâm, nói: "Ngươi đã cứu ta, ta không thể để ngươi chết được."
Giọng nói rơi xuống, nàng một lần nữa cởi bỏ quần áo của Cảnh Dung, cũng cởi bỏ quần áo ngoài của mình, tiếp đó duỗi tay, ôm chặt thân thể Cảnh Dung, sau đó phủ lại quần áo đã cởi ra ở trên người hai người.
Khác với trong quá khứ, đây là lần đầu tiên nàng và Cảnh Dung thân mật nhất.
Thậm chí, so với việc hai người môi chạm môi còn muốn thân mật hơn gấp trăm lần!
Trên thân thể nam nhân có mùi hương đặc trưng, tràn ngập quanh lỗ mũi của nàng, giống như ánh mắt của hắn, phảng phất giống như thuốc phiện, khiến nàng tham lam không rút ra được.
Khi tựa đầu trên ngực Cảnh Dung, nàng có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn vang lên bên tai, phảng phất như muốn đập vỡ màng nhĩ của nàng, khuấy động trái tim nàng giống như cơn bão.
Tình cảm tham lam bất ngờ này, một lần nữa khiến nàng cẩn thận kiềm chế cảm xúc của mình, cũng vì điều này mà nàng bắt đầu có chút sợ hãi!
Sao có thể?
Vì sao nàng lại có cảm giác này?
Cuối cùng, do cảm giác thân thể mệt mỏi, nàng cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cho đến đêm khuya!
Ánh lửa màu đỏ cam, giờ phút này vẫn tiếp tục bùng cháy mãnh liệt.
Cảnh Dung tỉnh lại, hắn có cảm giác trước ngực nóng bỏng.
Hắn không thể nhớ rõ, mình đã ngủ như thế nào.
Đang muốn giơ tay lên, bỗng phát hiện cánh tay bị thứ gì đè nặng, cúi đầu nhìn, ngay lập tức thất thần.
Kỷ Vân Thư chỉ mặc áo trong, đang nằm ở trong lòng ngực hắn!
Và bản thân hắn, vai trần!
Hai người cùng ôm nhau ngủ một khối, dựa vào bên đống lửa!
Đúng vậy, hắn tin tưởng vững chắc chính mình không hề nhìn lầm!
Sự phấn khích và thích thú dâng lên trong lòng hắn, gần như bao phủ toàn bộ cảm xúc của hắn, khiến thần kinh hắn khiếp sợ không thôi.
Hắn không dám lộn xộn, sợ đánh thức nhân nhi trong lòng ngực mình.
Và trên khóe miệng, tràn ra một nụ cười.
Vân Thư, nếu như ta sinh ra là bá tánh tầm thường, và trong lòng nàng, cũng không có Kỷ Bùi, thật sự là tốt biết bao!
Khát khao bắt đầu cuộn lên trong lòng, nụ cười trên khóe miệng càng trở nên sáng lạn hơn.
Hắn không nhịn được nâng tay kia xuống, chạm chạm vào lông mi dày của Kỷ Vân Thư, đầu ngón tay thon dài vừa mới chạm tới, hắn ngay lập tức thu tay về.
Nhưng bởi vì thế, Kỷ Vân Thư vẫn bị bừng tỉnh từ giấc ngủ sâu. Nàng vừa nhấc mắt, lập tức đối diện với ánh mắt đầy thâm tình của Cảnh Dung cặp. Ánh mắt hắn như quả cầu lửa, dường như muốn hòa tan trong nàng.
Thần kinh của nàng run lên!
Kỷ Vân Thư bỗng nhiên đứng dậy từ trên người hắn, nắm lấy quần áo ngoài của mình, nhanh chóng mặc vào, tách mình ra xa khỏi hắn.
Sau đó nàng nghiêng người, vội vàng giải thích: "Vương gia đừng hiểu lầm, chỉ vì thân thể ngài nhiễm lạnh, ta thật sự bất đắc dĩ mới nghĩ đến biện pháp này. Thỉnh Vương gia, xem như chưa từng phát sinh sự tình gì."
"Không thể!" Cảnh Dung chăm chú nhìn nàng.
Nàng hơi kinh ngạc bởi câu trả lời quyết đoán này của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cảnh Dung tiếp tục nói: "Nếu đã ngủ với nhau, đó chính là ngủ cùng nhau. Chờ sau khi thân mình bổn vương tốt hơn, sẽ lập tức cưới nàng qua cửa, như thế nào?"
"Không được!" Nàng không ngần ngại từ chối hắn.
Nàng hiển nhiên có chút sốt ruột, khuôn mặt đã bắt đầu ửng đỏ, nếu không phải ánh sáng từ đống lửa phát ra ánh vào trên nửa khuôn mặt nàng, chắc chắn đã bị Cảnh Dung nhìn thấy trên má nàng đã đỏ như thế nào.
"Vì sao không được?"
Hắn đã biết rõ còn cố ý hỏi.
Kỷ Vân Thư ngồi xuống bên cạnh, nói: "Vương gia không cần phải chọn cây gai trong lòng mọi người. Vương gia cũng biết rõ ràng, giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì."
"Chưa có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta?"
Giọng điệu của Cảnh Dung mang theo thâm ý, khóe môi cong lên thành một nụ cười tà.
Hắn đơn giản ném quần áo đang che trên người mình qua một bên, trên người trần trụi, cố gắng hết sức chống thân thể lên từ trên mặt đất, đứng dậy và tiếp cận Kỷ Vân Thư.
Cảnh báo!
Nguy hiểm!
Nguy hiểm đang ở phía trước!
"Ngài muốn làm gì?"
Kỷ Vân Thư nắm chặt quần áo trước ngực mình, đứng dậy và lui về phía sau.
Kết quả, nàng vẫn bị hai bàn tay to lớn giam cầm, vòng eo bị hắn dùng sức nắm chặt, sau đó bị đè ở trên vách đá phía sau.
Cảnh Dung đứng thẳng ngực trần, ở trước mắt nàng tản ra ham muốn dục vọng nam nhân trong người.
Kỷ Vân Thư không biết nên đặt đôi tay chỗ nào, chỉ có thể nắm chặt thành nắm tay ở hai bên sườn để thoát khỏi sự căng thẳng
Nàng quay đầu, nín thở: "Thỉnh Vương gia tự trọng!"
"Tự trọng như thế nào?"
Hắn dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái, lập tức nắm lấy chiếc cằm tinh tế của Kỷ Vân Thư, nhấc lên, buộc nàng phải đối diện với ánh mắt nóng rực của hắn.
"Nếu chưa phát sinh điều gì, vậy không bằng, hãy khiến điều gì đó phát sinh đi. Nơi này an tĩnh như thế, sẽ không có người nào quấy rầy chúng ta. Sao chúng ta không......"
Đồng thời với khi nói chuyện, hắn đã chậm rãi cúi người, để trán mình chạm vào trên trán Kỷ Vân Thư.
Mắt nhìn thấy môi mỏng của hắn buông xuống, Kỷ Vân Thư lập tức xoay đầu, khiến cho môi của Cảnh Dung chỉ chạm vào chỗ vành tai của nàng.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ dừng lại ở đó!
Nhưng đổi lấy, là nụ cười thú vị của Cảnh Dung!
"Bổn vương chỉ thích nàng như vậy!"
Giọng điệu ái muội quanh quẩn ở bên tai nàng.
Lỗ tai Kỷ Vân Thư ngay lập tức đỏ bừng.
Hai người cứ duy trì tư thế như vậy một hồi thật lâu.
Cho tới khi Kỷ Vân Thư thật sự không nhịn được nữa, đôi tay để ở trên bộ ngực trần trụi của hắn, chuẩn bị dùng sức đẩy ra.
Nhưng......
Cảnh Dung lại dùng lực lên ngón tay kia, quay đầu nàng lại và đối diện với hắn lần nữa, câu môi cười.
"Vân Thư, hiện tại bổn vương chỉ muốn nàng!"
Giọng nói rơi xuống, nụ hôn cũng được đặt xuống.
Đôi môi chạm vào nhau!
Lạnh lẽo trên môi chậm rãi tan chảy, nồng đậm triền miên, càng ngày càng dữ dội!