Ngay khoảnh khắc rơi xuống, tâm trí Kỷ Vân Thư trở nên trống rỗng!
Cho dù như vậy, nàng vẫn liều mạng với lấy bằng được mảnh vải bố trắng trong tay.
Đồng thời, ngay khoảnh khắc khi nàng ngã xuống, phía sau lưng nàng đập mạnh vào những tảng đá cứng rắn, những nhánh cây hỗn loạn cũng không ngừng tuỳ ý "gặm cắn" ở trên người nàng.
Trên đầu truyền đến cảm giác choáng váng kịch liệt khiến nàng cảm thấy buồn nôn.
Khi cảm giác buồn nôn đang dâng lên dữ dội, một thân ảnh nhảy xuống từ trên cao, ôm chặt thân thể đau đớn của nàng vào trong vòng tay, bảo vệ nàng khỏi những vướng víu, cùng nhau co lại cuộn tròn.
Cứ như vậy tiếp tục lăn xuống!
Kỷ Vân Thư phảng phất có thể cảm giác được, người đang ôm nàng, gần như dùng hết toàn bộ năng lực của hắn để bảo vệ nàng.
Cũng loáng thoáng nghe được đối phương nói một câu.
"Ta không cho phép ngươi rời khỏi ta nữa!"
Hơi thở ấm áp, ùa vào trên vành tai mẫn cảm của nàng, cảm giác tê dại kia, dần dần khiến nàng mất đi ý thức.
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Không biết qua bao lâu.
Kỷ Vân Thư bởi vì đau đớn nên tỉnh lại.
Nàng giơ tay ấn trên huyệt Thái Dương của mình, đau đến nỗi trong miệng nhẹ giọng rên rỉ một tiếng.
Nàng chớp chớp đôi mắt rồi mở ra, nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Trước mặt có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, vẩy ra những tia lửa nhỏ, âm thanh giống như nổ bỏng ngô, chiếu sáng hang động nhỏ âm u.
Vách đá nham thạch sừng sững bao quanh, ở trên đỉnh hình thành một hình vòng cung nửa vòng tròn, phía trên vách đá, dây thường xuân bò đầy trên đó, trên lá cây còn có nước chậm rãi chảy xuống.
Từng giọt!
Nhịp điệu nhịp nhàng của những giọt nước nhỏ đã phá vỡ sự yên tĩnh trong hang động, giống như một nốt nhạc vang lên trong tai, cực kỳ dễ nghe!
Kỷ Vân Thư duỗi cổ, quần áo che trên người liền rơi xuống một bên.
"Tỉnh?"
Giọng nói lo lắng của Cảnh Dung vang lên bên cạnh.
Nàng nghiêng mắt nhìn lại, lập tức nhìn thấy Cảnh Dung mặc áo trong màu trắng, đang dựa vào trên tảng đá sau lưng. Hắn nhắm mắt lại, buông đầu xuống, một trong hai chân duỗi dài, một chân kia cong lại, cánh tay yếu ớt đặt ở trên đầu gối.
Mặc dù, Kỷ Vân Thư chỉ cách hắn một đoạn ngắn!
Mặc dù, hắn buông đầu xuống, nhưng nàng vẫn có thể thấy rõ miệng vết thương trên sườn mặt hắn do bị nhánh cây cào qua, bởi vì không được xử lý, vết máu trên mặt vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy được.
"Ngươi bị thương?"
Đồng thời khi nói chuyện, nàng vươn cánh tay thon dài của mình, đầu ngón tay chuẩn bị chạm vào khuôn mặt Cảnh Dung.
Nhưng......
Cảnh Dung giơ tay, ngăn ngón tay nàng đang duỗi tới.
"Ta không sao!" Giọng điệu của hắn có chút yếu ớt.
"Nhưng mặt ngươi......"
"Chút thương thế nhỏ."
Cảnh Dung thuận thế nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, nâng mí mắt mệt mỏi lên, nhìn Kỷ Vân Thư.
Một lúc thật lâu, mới nói một câu.
"Về sau, dừng làm như vậy nữa."
Giọng nói quanh quẩn ở trong huyệt động, đánh thẳng vào trái tim Kỷ Vân Thư.
Nàng im lặng không nói, trái tim đột nhiên không kịp phòng bị nhảy lên mãnh liệt, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của nàng.
"Ồ!"
Đột nhiên, Cảnh Dung đè ngực mình lại, đuôi lông mày vốn luôn bình đạm đau đớn một túc, sau đó từ trong miệng phun ra một búng máu.
Kỷ Vân Thư trở nên căng thẳng, ánh mắt ngay lập tức dừng ở trên ngực Cảnh Dung.
Quần áo màu trắng, dần dần bị máu tươi nhiễm đỏ, chảy ra từ giữa hai ngón tay ấn xuống.
"Để ta nhìn xem."
Kỷ Vân Thư đứng dậy, cúi xuống trước mặt hắn, chuẩn bị xem xét miệng thương thế ở trước ngực hắn.
"Ta không sao."
"Đã chảy máu như vậy ngươi còn nói không sao."
Nàng bá đạo mở tay hắn ra, thật cẩn thận cởi áo trên người hắn ra, lộ ra làn da màu lúa mì, cùng với bộ ngực kiên cố mạnh mẽ.
Hơn nữa, tám khối cơ bụng hiện lên rất rõ ràng.
Dáng người của nam nhân này, thực sự mê người!
Kỷ Vân Thư cởi bỏ từng lớp áo mà không hề nhận ra, khoé miệng nhợt nhạt của Cảnh Dung hơi gợi lên.
Mang theo một nụ cười khó nói.
Kỷ Vân Thư chuyên chú xem xét miệng vết thương trên ngực hắn, vẫn không hề chú ý tới.
Trên da thịt đã bị những mảnh cây đâm thủng, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài.
"Đây là do những nhánh cây đâm phải nên mới bị thương, miệng vết thương tương đối sâu, bên trong, khẳng định còn lưu lại vụn gỗ. Ta sẽ giúp ngươi rửa sạch và băng bó lại, nếu để vụn gỗ lưu lại trong da thịt sẽ dễ bị nhiễm bệnh."
"Ta không đau!" Cảnh Dung nói giọng nghẹn ngào.
"Ở trước mặt ta, không cần cố gắng mạnh mẽ."
Nàng chọc thủng hắn!
Nụ cười càng lan mạnh trên khuôn mặt Cảnh Dung. Đau đớn trên ngực, bởi vì nhìn thấy Kỷ Vân Thư lo lắng cho mình như vậy mà biến mất không còn một mảnh.
Nàng nâng mắt lên, vừa lúc nhìn thấy được ánh mắt mệt mỏi của Cảnh Dung, phản chiếu ra ý cười.
"Đã lúc này rồi, ngươi còn cười được!"
"Vân Thư." Hắn gọi nàng một tiếng.
"Hả?"
"Nếu như vì ta bị thương, ngươi mới lo lắng cho ta như vậy, ta đây tình nguyện mỗi ngày đều......"
Hắn còn chưa nói xong, Kỷ Vân Thư đã bịt kín miệng hắn.
Hơn nữa nghiêm túc nói: "Không được phép nói những lời như vậy."
Đôi mắt Cảnh Dung đang nhìn nàng, ngay lập tức cong lên, giống như hai đóa hoa anh đào nở rộ, khiến Kỷ Vân Thư có chút nóng lên.
Không thể không nói, loại ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy thâm tình này, đã lộ ra toàn bộ hormone kích thích của nam nhân đối với nữ nhân.
Kỷ Vân Thư vừa nhanh chóng di chuyển ánh mắt, vừa nói: "Ta sẽ đi tìm một số thảo dược."
Khi nàng đứng dậy, tay che trên miệng Cảnh Dung cũng được rút ra, nhưng khoảnh khắc sau đó, cổ tay đã bị Cảnh Dung giam cầm.
"Đừng đi."
Trong giọng nói, có thể nghe thấy ẩn chứa sự lo lắng.
"Ta chỉ đi ra ngoài tìm chút thảo dược, sẽ quay lại sớm thôi."
"Hiện tại bên ngoài trời đã tối, không......"
"Miệng vết thương của ngươi nếu không được xử lý, thật sự sẽ xảy ra chuyện, ngươi vì cứu ta nên mới bị thương, ta không thể nhìn ngươi và mặc kệ không làm gì như vậy."
Nàng rút tay mình về, thu vào trong ống tay áo, dứt khoát xoay người ra khỏi hang động.
Cảnh Dung vốn định kéo nàng lại, nhưng bất lực, thân thể của hắn không cho phép.
Thật ra, trên người hắn, không chỉ bị thương một chỗ trên ngực!
Vì để bảo vệ Kỷ Vân Thư, khi hắn lăn xuống từ phía trên, trên thân thể hắn, đã bị đâm và tạo thành vô số miệng vết thương.
Nhưng hắn vẫn luôn cố gắng chống đỡ, ôm Kỷ Vân Thư vào trong sơn động này, dự định tiếp tục cố gắng chịu đựng, chờ đến khi Lang Bạc dẫn người tìm tới nơi này.
Tuy nhiên, vết thương trên ngực, đau đớn không có tiền đồ như vậy.
Hắn nắm chặt nắm tay, rũ mặt ở trên tảng đá, nỗ lực đẩy mạnh thân thể nặng nề của mình.
Nhưng, hắn vừa hơi động một chút, tĩnh mạch trong cơ thể hắn lại căng đau đến nỗi tê tâm liệt phế!
Không thể động đậy!
Hắn chỉ có thể ngồi tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn nhìn bên ngoài huyệt động, trái tim bất ổn, cảm giác lo lắng, cũng theo thời gian càng lâu, càng ngày càng kịch liệt.
Cho đến khi ——
Trong tầm mắt mơ hồ của hắn, dần dần xuất hiện một thân ảnh mảnh khảnh nhưng rắn chắc, tập tễnh đi đến. Một bàn tay ôm một đống củi lớn, một tay khác, cẩn thận cầm một cái ống trúc cùng với một số dược thảo.
Sau khi ném đống củi vào trong đống lửa, nàng bước nhanh đi đến trước mặt Cảnh Dung.
Mồ hôi đầy đầu!
"我找到了八鬼子这种药材,还装了些露水,药上上去的时候,会有点儿疼,你忍着些。" "Ta tìm được tám loại thảo dược quỷ tử và một ít sương, lúc bôi dược sẽ hơi đau một chút, ngươi cố chịu đựng."
Nhìn thấy nàng đã an toàn trở về, Cảnh Dung rốt cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Ta cho rằng......"
Hắn còn nói chưa dứt lời, đột nhiên thở hồn hển, mí mắt vô lực rũ xuống.
Thân thể, nghiêng về phía bả vai Kỷ Vân Thư.
"Cảnh Dung?"
Đây là lần đầu tiên Kỷ Vân Thư gọi tên của hắn.