*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thông thường, những nhà giàu đều có một thói quen, chính là khắc dấu hiệu của phủ ở trên chén bát. Thường sẽ dùng họ của dòng họ, hoặc tên của niên đại, cũng có thể dùng mười hai cung hoàng đạo.
Và những chén sứ hay chén rượu của Vệ phủ, dưới đáy đều sẽ khắc một chữ "Vệ".
Đối với đũa làm bằng gỗ quý thế này, vì chúng tương đối mỏng manh, nếu như khắc chữ ở phía trên, sẽ dễ dàng bị gãy. Đơn giản, chỉ gọt bỏ đi một góc ở trên chiếc đũa, xem như làm dấu hiệu!
Tuy nhiên, những chiếc đũa có độc, không có dấu hiệu như vậy.
"Đêm đó, các ngươi đều xác định, không có người nào từng vào phòng bếp?" Kỷ Vân Thư hướng về phía mọi người và hỏi.
Đám người hai mặt nhìn nhau, cùng nhất trí lắc đầu.
"Chắc chắn sao?"
Ngay lập tức, một tiểu nha đầu trong đó, tiếp lời, nói: "Trong phòng bếp, chính xác không có ai vào, nhưng, thời điểm nô tỳ bưng chén bát đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Kỷ Tam công tử."
Kỷ Tam công tử?
Kỷ Nguyên Chức?
"Hắn vì sao lại tới bên ngoài phòng bếp?"
"Điều này nô tỳ cũng không biết, lúc ấy Kỷ Tam công tử hắn......"
"Hắn thế nào?" Kỷ Vân Thư truy vấn.
Khuôn mặt tiểu nha đầu bắt đầu hơi ửng đỏ, cắn môi, cúi đầu, sau đó duỗi tay ra, gỡ một cây Trâm cài trên đầu mình xuống.
Lắp bắp nói với giọng run rẩy: "Đây là lúc ấy, Kỷ Tam công tử đưa cho nô tỳ, nô tỳ nhìn thấy cây trâm khá đẹp, nên đã nhận lấy."
Thật sự là loại đa tình rẻ mạt!
Ngay cả một nha đầu cũng không buông tha.
Sắc mặt Kỷ Vân Thư trầm xuống: "Vậy lúc ấy, chén bát trong tay ngươi là đưa cho ai?"
"Là đưa cho Kỷ cô nương."
Trả lời một cách chắc chắn!
Nói cách khác, Kỷ Nguyên Chức cũng chưa từng chạm vào chén bát của Vệ lão gia và Vệ phu nhân.
Manh mối, dường như cũng bị chặt đứt ở chỗ này!
Kỷ Vân Thư trầm mặc liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái, giống như có chút bất đắc dĩ.
Cảnh Dung lập tức an ủi nàng: "Nếu đã biết chiếc đũa có độc, vậy nhất định có thể tra ra."
Hắn tin vào nàng.
Kỷ Vân Thư gật gật đầu: "Ân" một tiếng!
Trong lúc vô tình, Kỷ Vân Thư vung ống tay áo lên, vừa lúc chiếc đũa độc bị quét tới trên mặt đất.
Nàng lấy khăn tay ra khom lưng nhặt lên, nhưng vừa lúc nhìn tới nó, chỗ đỉnh có độc của chiếc đũa màu đen đã biến thành màu đỏ sậm, đó là một khối nho nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhìn thấy.
Thần sắc lập tức căng thẳng, nhìn mặt đất ướt dầm dề, nhăn mũi lại.
Hỏi: "Trên mặt đất này, có dấm hay sao?"
"Vâng, ngày thường, chúng ta đều dùng dấm hoà vào trong nước, dùng để rửa sạch mặt đất." Nha đầu trả lời.
"Thì ra là thế!"
Đúng vậy, sương mù trong lòng nàng dường như dần dần tan đi!
Nàng quay đầu, nói với Cảnh Dung: "Vương gia, khả năng cần ngài giúp ta một chút!"
Cảnh Dung nhíu mày......
"Ngươi nói."
Kỷ Vân Thư gói chiếc đũa bằng khăn tay của mình, sau đó kéo Cảnh Dung ra khỏi phòng bếp.
Sắc mặt nàng ngưng trọng, nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Ta cần Vương gia phái người đi tới nhà giam một chuyến......"
........
Nói xong, Cảnh Dung lập tức phân phó thủ hạ đi làm việc!
.......Edit: Emily Ton.....
Lúc này, tại nhà giam.
Kỷ Nguyên Chức vẫn luôn la hét, cuộc đời của hắn, đâu chịu nổi loại tội trạng này.
Trong phòng giam âm u ẩm ướt, thời gian trôi qua rất nhanh chóng, chỉ mới trải qua một nén nhang nhưng phảng phất giống như đã rất lâu.
"Người tới, các ngươi thả ta ra ngoài, các ngươi có biết đại ca ta là ai hay không? Hắn chính là Tư Doãn cánh tả lâm quân, các ngươi đắc tội với ta, chính là đắc tội với hắn, mau thả ta ra ngoài."
Hai tay đập từng cái vào trên cọc gỗ, cổ họng kêu gào đến nỗi có chút khàn khàn.
Rốt cuộc cũng nổi lên tác dụng!
Vài người vội vàng đi tới, nhưng không phải là cai ngục.
Tất cả đều mang sắc mặt vô cảm, mang theo vài phần lạnh lẽo.
Mở cửa lao ra, lấy ra một cái chén và một cây đao.
"Các ngươi định làm gì?" Kỷ Nguyên Chức kinh hô.
Những người đó cũng mặc kệ, đi lên kiềm chế hắn, áp hắn xuống mặt đất, mạnh mẽ bẻ bàn tay hắn ra.
"Các ngươi là ai? Muốn làm gì ta? Buông ta ra."
A ——
Hắn hét thảm một tiếng.
Bàn tay của hắn, bị dao nhỏ chọc một lỗ hổng, máu tươi chảy vào trong chén.
Kỷ Nguyên Chức đau đến nỗi kỷ "ê a" kêu to!
Sắc mặt tái nhợt!
Cho đến khi máu chảy được nửa chén, lúc này bọn họ mới buông hắn ra, ném cho một lọ thuốc mỡ và một tập băng vải.
Sau đó rời đi!
Từ đầu tới cuối, sạch sẽ lưu loát, không hề nói nửa câu.
Kỷ Nguyên Chức ngồi dậy từ trên mặt đất, nhìn bàn tay của mình vô duyên vô cớ bị cắt một đao, quả thực là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa.
Hắn không có cách nào khác ngoài việc tự mình tra dược và băng bó, cắn chặt răng!
Trong khi đó, nửa chén máu kia, thời gian chưa đến nửa nén hương, đã được đưa tới trước mặt Cảnh Dung, sau đó chuyển giao cho Kỷ Vân Thư.
Nàng thật sự dở khóc dở cười!
"Ta không bảo ngươi lấy nhiều máu của hắn như vậy."
"Càng nhiều càng tốt!" Không chút để ý nói.
Càng nhiều càng tốt?
Ai ai ai, đây là máu, không phải là nước!
Kỷ Vân Thư trừng hắn một cái, không để ý thêm nhiều.
Nàng rót một chút nước long não cùng với giấm trắng vào trong chén máu, sau đó cắt phần đã biến thành màu đỏ sậm ở trên chiếc đũa ra, bỏ vào trong chén.
Sau một lúc, nàng lại vớt mảnh đũa nhỏ kia ra, và màu đỏ sậm phía trên, đã bị rút đi, dung hoà với màu sắc ở trong chén máu.
Ân, đáp án, đã sáng tỏ.
"Hai chiếc đũa có độc, là do Kỷ Nguyên Chức mang đến, máu trên chiếc đũa này chính là của hắn, xem ra cái vảy trên ngón tay cái của hắn, chắc hẳn là do bị chiếc đũa cắt phải nên đã lưu lại."
Khi đưa ra kết luận này, thật ra Kỷ Vân Thư cũng bị dọa sợ.
Và Cảnh Dung, vẫn luôn là một người rất tò mò.
Hắn tung ra nghi vấn: "Vậy vì sao hắn lại độc chết nhị vị Vệ gia. Còn có, hắn cũng không hề tiếp cận chén bát bọn họ, làm thế nào có thể trộm long tráo phượng?"
"Đúng vậy, hai chiếc đũa này có độc, hắn đã làm thế nào để thay chúng? Hơn nữa, vì sao hắn muốn độc chết Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu?"
Nàng hoài nghi trong lòng!
Nhưng lại thực sự khiếp sợ!
.........Edit: Emily Ton.......
Kỷ Vân Thư quay lại linh đường.
Vệ Dịch đã ăn cơm xong, buông chiếc đũa xuống, ngồi thẳng đứng chờ Kỷ Vân Thư trở về.
Nàng đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống.
"Thư nhi, sao ngươi đi lâu như vậy?"
"Ta đây không phải đã trở lại sao?"
Hắn gật đầu thật mạnh, quẹo đầu, dường như nhớ tới điều gì, sau đó móc móc ở trên người mình, lấy ra một dây tua rua*.
Đưa cho nàng: "Thư nhi, cái này là của Nguyên Chức ca ca, ngươi giúp ta đưa lại cho hắn được không?"
Vừa tiếp nhận và nhìn xem, thật đúng là của Kỷ Nguyên Chức.
"Sao ngươi lại có cái này?"
"Buổi tối hôm đó, ta không cẩn đã thận đụng phải hắn, còn đụng vào hai tỷ tỷ bưng mâm, sau đó hắn mắng ta vài câu rồi lập tức rời đi, thứ này đã bị rơi xuống đất."
Vệ Dịch nói rất nghiêm túc!
Và hắn không hề chú ý tới.
Sau khi Kỷ Vân Thư nghe thấy những lời nói này, cả khuôn mặt hoàn toàn trầm xuống.
Nàng có cảm giác, bên trong có một cỗ máy đang đập thình thịch, nghiền nát tất cả ngũ tạng của nàng!
Để tránh Vệ Dịch nhìn thấy, nàng cố nuốt hết nước mắt vào trong.
Hơi mỉm cười: "Được, ta sẽ giúp ngươi giao cho hắn."
"Cảm ơn Thư nhi!"
Vệ Dịch đứng dậy, nâng áo tang lên, quỳ xuống ở trước quan tài, vái đầu thật mạnh trên sàn vài lần.
Ngoài miệng vẫn luôn thốt ra những lời của cha mẹ hắn!
Kỷ Vân Thư không có tâm trạng lắng nghe.
Nàng đứng ở phía sau hắn, cúi đầu nhìn trong bàn tay mình, nắm chặt dây tua rua giống như đang bóp cổ ai đó, cuối cùng vẫn không nhịn được bắt đầu rơi nước mắt.