Edit: Emily Ton.
Bên trong linh đường, Vệ Dịch ôm Kỷ Vân Thư không muốn buông tay!
Bên ngoài linh đường, khuôn mặt Cảnh Dung không có biểu tình, khiến người không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Lang Bạc đứng ở bên cạnh, ánh mắt cũng nhìn vào Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch bên trong.
Hai ngày nay, hắn phụng mệnh để ý Vệ Dịch, mắt không nháy nhìn chằm chằm Vệ Dịch, bên hốc mắt đều đen một vòng, có thể nói rằng một tấc cũng không rời.
Tất nhiên, Vệ Dịch không ăn cơm, hắn cũng bụng không hai ngày.
Hắn thở dài một tiếng, tự nói với mình: "Kỷ cô nương gặp phải nhiều sự tình như vậy, trong lòng còn nhớ thương Vệ công tử."
Trong lời này, còn mang theo vài phần hâm mộ!
Cảnh Dung mắt lạnh một cái, lập tức khiến da thịt hắn đông lạnh đến nỗi cứng đờ.
Đành phải cúi thấp đầu, câm miệng!
Trong lòng Lang Bạc thật sự rất buồn bực, Vương gia nhà mình không những không ăn giấm, mà còn bình tĩnh đến nỗi có chút kỳ cục.
Rất bất thường, quá bất thường!
Nhưng hắn nào biết đâu rằng, trái tim Cảnh Dung sớm đã bị xé toạc ra đau đớn, giống như cành cây khô những ngày mùa đông.
Trong lòng Kỷ Vân Thư có Kỷ Bùi. Người kia, phảng phất như cây gai trát ở trong lòng nàng, dù hắn dùng hết toàn lực, đều không thể nhổ ra.
Chưa kể, có khả năng Kỷ Bùi thật sự đã chết.
Trong khi hắn, ngay cả một người chết cũng bị thua kém!
Nghĩ đến đây, môi mỏng Cảnh Dung nhẹ cong, nở nụ cười chua xót.
Lúc này, Kỷ Vân Thư đã nhẹ nhàng đẩy Vệ Dịch ra, dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt hắn.
"Bọn họ nói, đã hai ngày nay ngươi không ăn gì, như thế làm sao có thể tiếp tục được?" Nàng có chút đau lòng.
"Nhưng...... ta ăn không vào."
"Ăn không được cũng phải ăn, nếu thân thể ngươi đói lả, ngày mai ngươi làm sao còn sức để đưa tang cha nương ngươi?"
Nhắc tới việc này, Vệ Dịch ép chặt đôi môi khô khốc của mình, không lời phản bác.
Bọn hạ nhân Vệ phủ cũng lập tức đi tới phòng bếp bưng đồ ăn lên, Vệ Dịch cố nức nở vài tiếng, dùng sức nuốt vào mấy miếng, bắt đầu nhồi nhét trong miệng.
Hắn khịt mũi, thân mình run lên, vô tình làm rơi chiếc đũa trong tay xuống bàn.
Loảng xoảng loảng xoảng ——
Vài tiếng!
Kỷ Vân Thư cầm chiếc đũa lên, đang chuẩn bị nhét lại vào trong tay hắn, đột nhiên tay nàng dừng lại, cau mày.
Hử?
Đang lúc khi Vệ Dịch chuẩn bị cầm chiếc đũa để gắp thức ăn, Kỷ Vân Thư đã lấy hai chiếc đũa đưa tới trước mặt mình, tinh tế nhìn một lúc.
"Thư nhi, ngươi cầm lấy đũa, ta làm thế nào ăn cơm?" Hắn hỏi khi đang nhai một miệng đầy cơm.
Thần sắc Kỷ Vân Thư căng thẳng, đầu ngón tay chạm vào trên hai chiếc đũa, trong lòng dường như có một sự phán đoán đại khái.
"Thư nhi......"
Vệ Dịch dùng sức nuốt cơm trong miệng xuống, gọi nàng một tiếng!
Kỷ Vân Thư phục hồi lại tinh thần, hơi mỉm cười, đưa chiếc đũa cho hắn, đứng dậy.
Nói: "Ngươi cứ ăn cơm đi, ta đi ra ngoài một lát."
"Ngươi muốn đi đâu? Thư nhi, ngươi đừng ném ta đi."
Vệ Dịch lôi kéo áo nàng, không cho nàng rời đi.
Kỷ Vân Thư duỗi tay sờ sờ đầu của hắn, ánh mắt mang theo khẳng định: "Vệ Dịch, ta đã nói, ta sẽ không rời khỏi ngươi, ngươi ngoan ngoãn ăn cơm, chờ ngươi ăn xong rồi, ta sẽ trở về, được không?"
"Ồ!"
Hắn gật đầu, bày tỏ sự đồng ý!
Vừa đi ra ngoài, Kỷ Vân Thư đã đụng phải Cảnh Dung.
Nhìn thấy sắc mặt nàng nôn nóng, Cảnh Dung lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Ta nghĩ ta đã biết vụn gỗ kia là thứ gì."
"Là thứ gì?"
"Chiếc đũa!"
Khi đưa ra kết luận, Kỷ Vân Thư đã đi về phía phòng bếp Vệ phủ.
Cảnh Dung không do dự, để lại Lang Bạc, bước nhanh đuổi theo.
Hai người đi tới phòng bếp, thoang thoảng ngửi thấy được một mùi dấm!
Bên trong, bọn hạ nhân và nha đầu cũng đang bận rộn, nhưng ngay khi nhìn thấy bọn họ, tất cả đều buông hết những gì trong tay.
Kỷ Vân Thư hỏi một tiểu nha đầu: "Đêm đó mở tiệc, chén bát lão gia và phu nhân các ngươi đã dùng còn ở đây không?"
Tiểu nha đầu lúc đầu còn lắp bắp một chút, sau đó mới liên tục gật đầu: "Còn."
"Đưa tới đây cho ta."
"Vâng."
Tiểu nha đầu vội vã cầm bộ chén bát tới.
Ngoại trừ đã bị Cảnh Dung "đoạt" mất bầu rượu và hai cái chén, hiện tại, còn lại ở trong khay, có hai cái bát sứ nước hoa văn tinh xảo, hai muỗng sứ trắng, cùng với hai đôi đũa gỗ đặt ở trên cái giá ngà voi.
Chén bát vừa mới được buông xuống, Kỷ Vân Thư đã cầm lấy một chiếc đũa trong đó lên, tinh tế xem xét.
Lắc đầu: "Không phải!"
Cầm lấy một chiếc khác, lắc đầu: "Không phải!"
Lại cầm lấy một chiếc nữa, đột nhiên cả kinh: "Đúng vậy, chính là chiếc đũa này."
Mọi người nhìn Kỷ Vân Thư, thấy nàng dường như đang diễn một vai kịch, không ai hiểu được.
Cảnh Dung không chút hoang mang, dường như biết được ý của nàng, lên tiếng phân phó một tên gia đinh: "Lấy một chút lân phấn lại đây."
Không ngờ gia hỏa này đã trở nên thông minh như vậy!
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư không có thời gian để khen hắn.
Chờ khi gia đinh kia lấy lân phấn tới, nàng liền nhặt một ít, rải vào trên chiếc đũa, ngay trong nháy mắt, nguyên cả một chiếc đũa đều biến đen!
"Có độc." Giọng điệu hơi nhẹ, không thể không có chút kinh ngạc.
Cùng dùng một cách đó, nàng rải lân phấn lên ba chiếc đũa còn lại, trong đó có một cây, cũng bị biến đen.
Tiểu nha đầu đứng gần nhất, hoang mang khi nhìn thấy hiện tượng này: "Kỷ cô nương, đây là...... là chuyện gì đang xảy ra? Trên chiếc đũa này, sao lại có độc?"
Nàng cũng đang muốn biết điều đó!
Nàng cân nhắc trong lòng thật lâu, nhìn về phía Cảnh Dung, mở miệng nói: "Từ đầu tới cuối, chúng ta đều đi theo hướng sai rồi, căn bản không phải trong rượu có độc, mà là đôi đũa này có độc. Đôi đũa đi vào miệng, và khi bọn họ uống rượu, lúc này mới bị trúng độc. Miếng vụn gỗ lưu lại trong chén trà, chính là đã bị dính từ hai chiếc đũa gỗ này vào trong miệng, sau đó khi uống trà, mới lưu lại ở trong chén trà."
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người dường như đã hiểu.
Nhưng Cảnh Dung lại dường như nghi hoặc: "Nếu chỉ có một đôi đũa có độc, làm thế nào hai người đều trúng độc?"
"Ta nghĩ, chắc hẳn Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu, mỗi người đều dùng một chiếc đũa có độc."
Hợp tình hợp lý!
Cảnh Dung nghiêm mặt, hướng về phía mọi người trong phòng bếp, hỏi: "Đêm đó mở tiệc, ai là người an bài chén bát?"
Giọng điệu của hắn giống như đốt lên một ngọn lửa, nhưng lại khiến người đột nhiên phát lạnh.
Hai tiểu nha đầu nơi xa liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đi tới, cực kỳ kinh hoảng.
"Là...... là hai người nô tỳ."
"Trên chiếc đũa, vì sao lại có độc? Các ngươi giải thích thế nào?" Cảnh Dung chất vấn.
Hai nha đầu sợ tới mức liên tục lắc đầu: "Vương gia, chúng ta không hề hạ độc, những chiếc đũa của chủ nhân, ngày thường vẫn luôn sử dụng, đều không có vấn đề gì, hai người nô tỳ tuyệt đối không có tâm hãm hại lão gia và phu nhân, cầu Vương gia tra rõ."
Bọn họ dường như không giống như đang nói dối!
"Đêm đó mở tiệc, có người nào từng chạm vào chiếc đũa này không?"
Lắc đầu: "Không có, những chén bát này đều do hai người chúng ta tự mình bày biện. Chén bát của lão gia và phu nhân, trước đây cũng do chúng ta tự mình chuẩn bị, người khác không hề chạm tới."
Nói như chém đinh chặt sắt, không có một chút dấu vết để nghi ngờ!
Cảnh Dung không có gì khác để hỏi.
Chỉ thấy ánh mắt Kỷ Vân Thư, một lần nữa lại đặt ở trên đôi đũa có độc, hỏi một câu: "Đôi đũa này...... là của trong phủ các ngươi sao?"
Hai nha đầu liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau nhấc đầu, mở to hai mắt nhìn lên trên đôi đũa.
Kinh hô: "Không phải, đũa này không phải của phủ chúng ta."
Để chứng minh lời mình nói, một nha đầu trong đó, chỉ vào một đầu trên chiếc đũa, vội nói.
"Đũa trong phủ chúng ta, ở trên đỉnh đầu sẽ dùng dao nhỏ cạo đi một góc nho nhỏ, nhưng đôi đũa này, không hề bị cạo đi, nhất định không phải của trong phủ chúng ta."