Aster đọc nội dung lá thư vài giây và tay anh ấy lập tức run lên. Làn da của anh ấy càng trở nên nhợt nhạt hơn và tay anh ấy siết chặt, gần như muốn xé nát bức thư.
Aster nhìn mẹ và nói: "Mẹ... đây là một sai lầm, làm sao con có thể..."
"Lãnh chúa trẻ Aster, con có rời khỏi bữa tiệc và đến khu vườn cùng với nô lệ của mình trong bữa tiệc mùa thu không?" Mẹ anh hỏi. Không có giọng điệu ấm áp bình thường nào của bà với anh. Trên thực tế nó lạnh lùng và sắc nét.
Aster muốn nói không, nhưng anh không thể làm vậy.
Anh gật đầu.
Ánh mắt của Nữ công tước trở nên phức tạp, bà ấy sắp tức giận, nhưng đã kìm lại được: "Và trong khu vườn đó, con đã đối đầu với Thái tử sao?"
"Vâng, nhưng hãy nghe con giải thích?" Aster thốt lên.
"Không, Aster. Cho dù sự thật có khác đi, Đối với chuyện phiếm của những kẻ nhiều chuyện, như Công tước Silvore và Hầu tước Geone, thì những sự thật đó không quan trọng."
"Mẹ, con..." Giọng Aster nhỏ lại. Anh ấy biết một khi tin đồn đã được lan truyền, thì ngay cả sự thật cũng không thể che đậy được.
"Công tước Geone đã nghe những lới đàm tiếu từ Quý bà Berzhenia, Nữ công tước Silvore. Bây giờ, bà ta thực sự đã uy hiếp chúng ta phải giao một phần đất của chúng ta cho ngôi nhà của bà ta để bí mật được giữ kín. Đó mới là vấn đề, lãnh chúa trẻ Aster ạ."
"Con xin lỗi..."
"Aster, con trai yêu quý của mẹ. Đất đai không phải là một vấn đề thực sự lớn, nhưng bà ta đã có căn cứ để chống lại chúng ta." Giọng Nữ công tước khàn đi, bà nhìn chằm chằm vào con trai mình: "Aster, mẹ xin lỗi vì không thể bảo vệ con."
Aster choáng váng khi nhìn thấy người mẹ độc đoán của mình trông thật đáng thương. Aster ôm bà: "Mẹ, con xin lỗi, con sẽ không tái phạm nữa. Con sẽ tìm cách xử lý chuyện này."
"Con vẫn còn nhỏ, con trai của mẹ. Hãy để mẹ giải quyết việc này." Bà nói, bà ôm con trai mình và đặt đầu cậu ấy vào ngực mình: "Con đừng lo lắng. Cha con có thể không ở đây, nhưng mẹ sẽ luôn bảo vệ con."
Aster cảm thấy tội lỗi bao trùm lấy mình. Anh ấy thực sự đã làm mẹ mình thất vọng. Thậm chí còn đặt Đại công quốc vào tình thế bất lợi: "Nếu có việc gì con có thể giúp, mẹ..."
Mẹ anh dừng sự vuốt ve trên đầu anh lại. Bà do dự: "Bản thân mẹ muốn thoát khỏi tên nô lệ phiền phức đó. Nhưng mẹ biết con đã luôn ưu ái cậu ta."
Nghe thấy người hầu của mình của mình được nhắc đến, Aster đột ngột rời khỏi vòng tay mẹ.
"Đó là lý do tại sao mẹ cho con lựa chọn, con trai yêu quý." Bà tiếp tục: "Mẹ sẽ giải phóng nó như một nô lệ và đuổi ra khỏi công quốc hoặc là trừng phạt nó."
Aster hơi thở cứng lại, anh xác nhận vài câu: "Mẹ, là con hạ lệnh cho cậu ta đi theo, cậu ta chỉ làm nhiệm vụ của người phục vụ cho con."
"Mẹ biết, con trai yêu quý của mẹ. Nhưng mẹ cảm thấy bồn chồn khi biết rằng con luôn ưu ái nó. Con muốn giúp đỡ người mẹ đang mệt mỏi của mình, đúng không? Aster, con phải lựa chọn."
Aster cảm thấy khó khăn. Mẹ anh chắc đã căng thẳng lắm rồi. Bà ấy cần thứ gì đó để giải tỏa căng thẳng nếu không sẽ không kéo dài được lâu. Vì Nữ công tước luôn bận rộn, nên bà ấy thường đánh đập những nô lệ thấp kém hoặc huấn luyện họ bằng những hình phạt để giảm bớt căng thẳng của bà ấy. Nếu đó chỉ là một nô lệ thông thường, anh ta sẽ nói đồng ý ngay lập tức. Nhưng đây là cậu ấy...
'Nếu cậu ấy được tự do, thì cậu ấy sẽ sống như một con người bình thường, nhưng điều đó có nghĩa là...'
'Điều đó có nghĩa là sẽ không có gì giữa chúng ta...'
Không, Aster sẽ không cho phép điều đó. Anh may mắn gặp được một người hầu trong sáng nên anh không thể buông tay.
"Mẹ có thể trừng phạt cậu ấy." Aster hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào mẹ mình: "Nhưng con không thể giết hay làm tê liệt thân thể cậu ấy."
Nữ công tước mỉm cười và ôm anh một lần nữa: "Tất nhiên, mẹ sẽ không làm điều xấu xa đó. Mẹ chỉ cần một cái gì đó để giảm bớt căng thẳng, cảm ơn con."
Aster gật đầu và vội vàng cáo lỗi. Anh bị vướng mắc giữa việc để mẹ trừng phật người hầu vô tội của mình hay để mẹ anh quá căng thẳng.
Khi anh mở cửa, điều đầu tiên anh thấy là người hầu của mình, Ramuja, đang đứng lặng lẽ với người giúp việc của mẹ anh. Aster sững người, anh mở miệng như muốn nói lời xin lỗi, nhưng không có âm thanh nào được phát ra. Anh bỏ đi với cảm giác nặng trĩu.
***
Aster nghe thấy tiếng hét thống khổ phát ra từ miệng người hầu của mình khi cậu ấy bị quật bằng roi thép gai. Anh không cam tâm nhìn cậu ta bị tra tấn, nhưng tiếng hét ấy đã ám ảnh anh cho đến khi anh không thể ngủ yên. Cảm giác tội lỗi trong lòng anh gần như không thể vượt qua.
Vài ngày sau khi người hầu của anh cuối cùng cũng có thể đi lại, anh triệu hồi anh ta đến phòng mình.
Anh đợi cho đến khi người hầu của mình mở cửa. Cậu ấy vẫn tư thế như cũ, nhưng cũng có thể cậu ấy quỳ xuống vì đau. Aster không kìm được nước mắt, anh nắm chặt lấy vai người hầu của mình bằng cả hai tay, để họ có thể ngang hàng nhau.
"Ta xin lỗi, ta xin lỗi."
Aster nói. Anh đã khóc trước một người hầu vì sai lầm của anh mà cậu ta bị trừng phạt.
Aster mong đợi người hầu của mình sẽ than vãn và nguyền rủa anh. Anh thậm chí có thể chịu đựng được nếu như người hầu muốn đấm anh. Tuy nhiên cậu ấy đã lắc đầu.
"Tôi không cảm thấy mình làm sai. Đó là điều mà tôi đã chọn, tôi chọn đi theo Thiếu gia mãi mãi."
Và vào lúc đó, nước mắt của Aster đột ngột dừng lại. Anh cảm thấy có thứ gì đó xoáy trong đầu, ngực, và sau đó là toàn bộ cơ thể.
Anh siết chặt vai người hầu của mình.
'Vâng, theo ta mãi mãi... mãi mãi...'