Sau sự cố đó trong bữa tiệc mùa thu, Aster cảm thấy rằng Charles bắt đầu hành động kỳ lạ. Anh ta đến thăm Aster hàng ngày trong kỳ nghỉ mùa thu sau chiến dịch và hành động như thể anh ta say mê Aster lắm. Aster tự hỏi anh ta có thực sự yêu mình không.
'Eh, điều đó có phải là không thể?'
'Ý ta là, chúng ta là anh em họ, chúng ta đều là đàn ông.'
'Nhưng điều này...'
Aster mở một phong bì sau khi Charles đã đi đóng quân cho chiến dịch tiếp theo của mình. Đó là một bức thư của anh ta, được ướp hương bằng xạ hương pha trộn của anh ta và nước hoa gỗ đàn hương mà anh ta hay mặc. Không, đó là loại nước hoa anh ta chỉ dùng ở đây, vì Aster từng nói rằng mình thích mùi gỗ đàn hương khi Charles mang một loại bột gỗ đàn hương từ một vùng đất mà anh ta đã chinh phục trước đây.
Nội dung bức thư của anh ta quả thực rất lãng mạn. Không phải nói đùa, nhưng đó thực sự là một bức thư tình, Aster sẽ chỉ coi nó như một trò đùa của Charles nếu anh ta không cố gắng hôn lên môi anh khi không có bông hoa dành dành một vài lần.
"Trò đùa của anh ta đã đi quá xa, Helene có thể bị tổn thương."
Aster đọc lại bức thư, nhận thấy một chút gì đó quá đa tình và ngô nghê trong lá thư của anh ta.
'Aster thân mến, bông hoa đã nở trong trái tim anh. Anh phải rời đi, có thể em đã nhớ anh. Nhưng đừng sợ, em yêu. Em luôn ở trong tâm trí anh. Khoảnh khắc khi anh viết bức thư này, anh chỉ nhớ đến em, tình yêu của chúng ta và nụ hôn của chúng ta.'
Aster rùng mình, Điều này đã đi quá xa. Mặc dù Aster không muốn khả năng này xảy ra, nhưng nếu Charles thực sự yêu anh, anh phải tìm cách chuyển sự chú ý của anh ta.
Anh không biết đột nhiên Charles hành động theo cách này từ bao giờ. Nhưng không thể có chuyện Charles yêu anh từ khi họ còn nhỏ, bởi vì Charles chưa bao giờ hành động kỳ quặc như vậy trước đây. Đó hắn là một cuộc khủng hoảng tuổi trưởng thành, mà Aster đã đọc trong một cuốn sách tâm lý học về vấn đề này. Có lẽ vì quá căng thẳng với cuộc hôn nhân nên anh ta mới trở nên bối rối.
'Dù thế nào đi nữa, ta cần phải tìm cách đơn giải tỏa cơn điên của Charles. Anh ta có thể đã đi quá xa.'
Trong khi Aster luôn có mối quan hệ tốt với anh em họ của mình, Hoàng đế và Hoàng hậu, anh không thể nói rằng đôi khi họ có hơi điên rồ. Mẹ anh đã dạy anh cách hành xử để không công kích tâm trạng của họ. Tuy nhiên, sự điên rồ của Charles nằm ngoài dự đoán của anh ấy.
'Đây chỉ là một sự nhầm lẫn đơn thuần. Nhưng ta không nên thu hút sự chú ý của Hoàng đế.'
Aster thở dài. Anh ấy cảm thấy rằng Charles hẳn đã bị căng thẳng bởi chiến dịnh, sự can dự và áp lực từ cha anh ấy. Vì vậy, người khiến Charles cảm thấy thoải mái là Aster, họ đã thân thiết từ nhỏ.
'Tốt nhất là đùa theo anh ta cho đến khi ta tìm ra cách đối phó với anh ta.'
Aster quyết định viết một bức thư 'tình yêu' cho Charles và xịt một loại nước hoa thơm của anh ấy lên lá thư. Sau đó anh ấy gọi cho người giúp việc và bảo cô ta giao bức thư.
Không lâu sau đó, Aster đi ra khỏi tòa tháp của mình đến phòng của mẹ mình. Vì mẹ anh ấy có một việc quan trọng với anh.
Aster nhìn ra khu vườn phía đông và thấy người hầu của mình, Ramuja, đang quét lá rụng. Cậu ấy vẫn vậy ngay cả sau một tuần không nói chuyện gì cả. Vẫn mạnh mẽ, đẹp trai và nghiêm túc. Mặc dù vậy, trông cậu ấy có vẻ hơi buồn.
Dù hơi buồn nhưng ít ra ra cậu ấy được ăn uống đầy đủ và khỏe mạnh. Aster cứ nghĩ về người hầu này đến nỗi mắt ăn cả tuần nay.
'Cậu ấy có sao không?'
'Cậu ấy có giận ta không? Hay cậu ấy vẫn vậy?'
'Ta có nên xin lỗi không?'
Aster theo dõi người hầu của mình làm công việc với bà Bennie và theo cách nào đó, anh ấy ghen tị với Bà Bennie vì có thể ở gần cậu ấy. Anh lại thở dài, một vấn đề khác đè nặng tâm trí của anh.
Aster bước đến phòng của mẹ mình. Nữ công tước đang ngồi trên chiếc ghế nhung, điều này ngụ ý rằng có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra.
Aster ngồi bên cạnh bà và hỏi: "Mẹ à? Mọi thứ ổn chứ?"
Nữ công tước không trả lời ngay lập tức. Bà liếc nhìn anh, đưa cho anh một lá thư có đóng dấu cao quý đã được mở ra.
"Đọc đi." Mẹ anh ra lệnh.