Mùa hè đến, trường học cho nghỉ, cô Carolyn đặt phòng tại một khách sạn, định dẫn các con tới bờ biển Monnibe nghỉ lễ, vì ngài Lucas cũng đi cùng nên cô Carolyn rất vui, cô ấy còn mua cho tôi một bộ đồ bơi, tính dẫn tôi đi cùng.
Hơn nửa năm qua, tôi đã cao lên trông thấy, có lẽ do ăn uống đầy đủ chất nên tôi đã mập ra, không còn mặc vừa quần áo cũ nữa, nhất là phần ngực, thay đổi như thế khiến tôi cực kỳ xấu hổ, thậm chí tôi còn vô thức gù lưng, về sau bị cô Carolyn phát hiện, trách cứ tôi.
“Xem đứa ngốc nhà em kìa, lại muốn che giấu nơi đẹp nhất trên người con gái, có biết đó là vốn liếng của phái nữ không, nơi đó của em dậy thì thì nên tự hào mới đúng, ưỡn ngực ngẩng đầu lên cho tôi!”
Cô ấy mua áo ngực mới cho tôi, còn cho tôi mấy bộ đồ cũ - tuy là đồ cũ nhưng thực chất cô ấy không mặc thường xuyên, những bộ đồ đó vừa hợp mốt lại vừa đẹp, song tôi không dám mặc, bởi vì quá hở hang lộ liễu.
Tối đến, tôi nằm trên giường, bàn tay vuốt ve da thịt, cảm giác ấy rất lạ, thoải mái đê mê khiến người ta còn lười biếng hơn cả ánh nắng ngày hè, nếu có thể, tôi còn muốn vuốt ve toàn thân mình.
Nhưng cảm giác ấy cũng rất lạ, rất xấu hổ, như thể đang làm chuyện xấu.
Ngày trước tôi rất ghét phải làm con gái, vì con gái cực kỳ yếu đuối, vừa bị chà đạp lại vừa không thể sống theo ý mình, nhưng bây giờ tôi cảm thấy làm con gái cũng có mặt tốt đẹp. Như một bông hoa tươi xòe nhụy vào ban đêm, giữa ánh trăng và gió mát, mưa sương và tiếng ve sầu, mọi thứ tự nhiên hòa vào nhau, vô cùng đẹp đẽ.
...
Tôi quay về New City.
Dường như vẫn chẳng có gì thay đổi, bụi đất mịt mù trên đường, màu tro rợp bầu trời, những người phụ nữ hở hang đứng bên cầu lớn.
Rồi sau đó, tôi chứng kiến một cảnh rất chấn động.
Một nhóm đàn ông mặc quân phục màu xám bước ra từ quán rượu Jonathan, họ cầm tờ rơi và mang theo cờ, hình như sắp sửa đi tuyên truyền, tôi biết người dẫn đầu, đó là Mike Smith.
Khi anh ta đi ngang qua và hô to khẩu hiệu ‘phản đối Hiệp ước Cung điện Mùa đông, phản đối thực dân xâm lăng, chúng ta phải sống tiếp’, tôi có cảm giác mặt trời như mọc ở đằng tây.
Anh ta mặc quân trang, đội mũ lính, trên cánh tay đeo phù hiệu màu đỏ, tràn trề năng lượng, rồi như vì thể diện mà cho dù thời tiết vô cùng oi bức, anh ta vẫn đi đôi giày da màu đen nặng nề.
Hẳn lúc ấy tôi đã đần mặt lắm, cho tới khi anh ta cười nheo mắt đi tới, cất tiếng gọi tôi: “Cô ngốc, đang nhìn tôi đấy à?”
Tôi vội vàng chào anh ta: “Chào anh, anh Mike.”
“Chào cô, lâu rồi không gặp, cô trở nên đẹp hơn rồi đấy.”
“Anh quá lời.”
Anh ta lắc đầu, dùng bàn tay đeo găng trắng kéo vành mũ xuống, hạ giọng nói: “Không hề quá lời.”
Tôi vẫn còn sốc nặng, đến mức nhìn anh ta chằm chằm một cách thất lễ.
“À, cái này hả?” Anh ta chỉ vào mình, cười nói, “Giờ bọn tôi ‘hoàn lương’ rồi, ngài Hegar dẫn chúng tôi gia nhập ‘Đảng Xã hội Phổ’, giờ bọn tôi đều là đảng viên, phấn đấu vì sự nghiệp cách mạng của nước Phổ.”
“Đây đúng là... đúng là... quá tốt...” Suýt nữa tôi đã thốt lên, đây đúng là chuyện chấn động.
Theo tôi biết thì đảng phái này phát triển rất nhanh, bọn họ thường xuyên phát thức ăn cho người nghèo ở trên đường, trong hàng dài có người vô gia cư, có ông cụ tóc bạc, có trẻ nhỏ gầy gò; bọn họ còn tổ chức phát biểu công cộng, phát truyền đơn và tập tuyên truyền, nội dung rất nghiêm túc, đều là quan tâm đến những người góa bụa sau chiến tranh, giúp người thất nghiệp tìm việc làm, tăng trợ cấp cho người tàn tật, vân vân.
Nhưng rành rành những chuyện đó có dính dáng gì tới nhà Jonathan chứ! Y như con sói bỗng đổi tính, bắt đầu đút thức ăn cho bầy gà vậy.
“Cám ơn, tôi cũng cảm thấy thế.” Anh ta lễ phép nói.
“Annie!” William đứng gần đó gọi tôi.
Hơn nửa năm không gặp, tôi hưng phấn chạy tới chỗ anh, anh cười to ôm lấy tôi, xoay tôi hai vòng.
“Em gái thân yêu, em mập lên rồi đấy, cũng xấu xí đi rồi.” Anh đùa tôi.
Tôi tức giận đấm anh.
“Còn hung dữ hơn nữa chứ.” Anh ra vẻ tội nghiệp.
“Bố đâu rồi? Ông ấy có về nhà không?” Tôi hỏi.
William gãi đầu: “Ông ấy chưa về.”
“Ông vẫn còn giận em.” Tôi buồn thiu.
William vỗ vai tôi, đánh mắt về phía xa: “Em quen anh ta à?”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, Mike Smith vẫn đứng tại chỗ, thấy chúng tôi nhìn sang thì gật đầu rồi xoay người cất bước.
“Không quen, chỉ nói chuyện vài lần thôi.” Tôi đáp.
“Tránh xa bọn họ ra, dù thế nào cũng chỉ là đám côn đồ.”
“Hình như bọn họ đã gia nhập tổ chức tên ‘Đảng Công nhân Xã hội Phổ’.”
“Đúng thế, giờ bọn họ phát thức ăn cho người nghèo, tìm việc làm cho mọi người, em có hình dung nổi không? Đám côn đồ ác bá chuyên làm chuyện xấu ngày trước, nếu không phải bọn chúng còn ở trên đường đánh nhau với các đảng phái khác thì đến anh cũng tưởng là chúa hạ phàm, cảm hóa được ma quỷ.”
“Khó hình dung lắm.” Tôi nhíu mày.
William ôm vai tôi: “Đi nào, anh có đem về một miếng chân giò hun khói, tối nay làm tiệc mừng em về.”
William vẫn làm việc ở cửa hàng thịt, anh là người có đầu óc, ăn nói khéo léo, giúp chủ cửa hàng thu mua gia súc từ khắp nơi, kiếm được không ít tiền, bây giờ công việc khá ổn định.
Tối hôm đó anh ấy rán chân giò hun khói, còn nấu một bát súp thịt, trong lúc ăn anh nói cho tôi biết, mẹ Elena của chúng tôi đã đến quán rượu Jonathan làm phục vụ.
“Bà cũng hay thật, chừng ấy tuổi rồi vẫn có thể làm tiếp viên, có mấy cô gái trẻ còn không có tư cách ấy, bố tức muốn chết, suốt ngày ở nhà mắng bà là con khốn, tại bà mới khiến mình xấu hổ mất mặt.”
Tôi không kể cho anh ấy biết chi tiết đêm hôm đó, bọn họ không biết chính tôi đã xin xỏ ngài Jonathan, cuối cùng mẹ vẫn đến quán rượu làm phục vụ, thực ra tôi cũng không hy vọng bà có thể làm công việc thể lực ở nhà máy xúc xích, nghĩ thôi đã thấy không thực tế.
“Còn Bella?”
“Không biết, chắc là đang đi học. À phải rồi, cô bạn kia của em.” William nuốt nước dùng, nói, “Là con bé ngày trước đi học với em, tên... Lillian phải không? Ôi trời, con bé đó...”
“Cậu ấy sao cơ?”
“Bây giờ nó là cô gái nổi tiếng nhất vùng ta đấy.” William cười nói, “Ngày ngày ăn mặc như minh tinh opera, ra vào đều có xe đưa rước.”
“Thế hả? Cậu ấy kết hôn với Bill Jonathan rồi à.” Tôi nói.
“Bill Jonathan?” Trong mắt William lộ vẻ buồn cười, “Không phải Hegar Jonathan à?”
Tôi còn đang húp nước súp, nghe thế thì ho sặc sụa: “Anh! Anh nói gì?”
“Con bé đó lẽo đẽo theo ngài Hegar cả ngày, nghe nói đã là tình nhân của anh ta.”
Ngày hôm sau, thông qua Melissa tôi biết được tình hình gần đây của vài người bạn cũ, Bill và Heine đã chính thức tham gia quản lý công việc của gia tộc, trở thành ‘ngài Jonathan’ thế hệ mới khiến người dân sợ hãi. Isabella đã kết hôn, cưới một thuộc hạ của anh rể là ngài Hans, nhưng chị cậu ấy đã qua đời, mất mạng vì một đợt ốm nhẹ, để lại bé gái sơ sinh vừa mới sinh không lâu. Lillian làm tình nhân của ngài Hegar, được anh ta bao nuôi ở một ngôi nhà bên ngoài...
Tối đến, tôi tới cửa hàng mua bánh mì, trên đường về lại gặp phải Bill và Heine.
Cặp song sinh này đã 17 tuổi, vóc dáng cao lớn, ngoại hình sáng sủa, lại còn mặc quân phục thẳng thớm, đi trên đường vô cùng nổi bật.
Là cuộc gặp đối diện, không thể né tránh, tôi đành gật đầu chào họ, nào ngờ Bill bất chợt chụp lấy tay tôi.
“Cô nàng nhà ai mà đẹp thế này.” Bill loạng choạng, trên người có mùi rượu nồng nặc, cậu ta dùng sức kéo tôi vào lòng.
Tôi hoảng hốt, tát thẳng mặt cậu ta.
Cậu ta bị tôi tát mà ngẩn người, dưới chân loạng choạng, giơ tay lên toan đánh tôi: “Con điếm này, mày muốn chết hả!”
Heine vội ngăn cản cậu ta, nói với tôi: “Xin lỗi, nó uống say rồi.”
Hai mắt Bill đỏ lừ, cao giọng nói: “Tao nhớ ra rồi, mày là con nhỏ gái điếm bạn học, cả họ chúng mày toàn là điếm! Vờ vĩnh cái gì! Đã cho thể diện lại còn làm giá!”
“Cậu nói đủ chưa! Đừng có giở trò điên loạn trên đường!” Heine thấp giọng rầy.
Bill lèm bèm, bất thình lình cúi người nôn mửa.
Heine chửi thề, vì Bill nôn lên người cậu ta.
Tôi chưa kịp chạy đi thì đã bị Heine gọi lại.
“Cậu đợi đã, lại giúp tôi một tay đi.”
“Tôi đến quán rượu gọi người.”
“Không, đừng gọi.” Heine nói, “Xin cậu đừng gọi người tới.”
Cậu em của cậu ta càng nôn càng dữ, chẳng mấy chốc đã bất tỉnh nằm trên vai cậu ta.
Tôi thấy cậu ta trông có vẻ bối rối, đành đi tới đỡ Bill, mùi rượu quyện với mùi chua nồng nặc trên người cậu ta thật kinh tởm.
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.” Heine nói, “Nó ở ngay phía trước, sắp đến nơi rồi.”
Đó là một căn nhà trọ nhỏ bé, phòng khách gọn gàng ngăn nắp. Heine đỡ Bill vào phòng ngủ, cởi áo khoác bị bẩn ra rồi vào phòng khách rót rượu châm thuốc.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây.” Tôi nói.
Heine ngồi xuống sô pha, rít một hơi thuốc, nở nụ cười miễn cưỡng với tôi: “Ghét tôi đến vậy cơ à? Ở lại một giây cũng không muốn. Lại đây, kể tôi nghe về chuyện của cậu đi, dạo này có khỏe không?”
“Tôi vẫn khỏe, bây giờ muộn lắm rồi, còn không về là anh trai tôi sẽ sốt ruột lắm.”
“Đừng lo, lát nữa tôi đưa cậu về.”
Đáng nhẽ ra tôi không nên chào hỏi gì hai người này, bọn họ còn khó đối phó hơn đám thanh niên bình thường.
Tôi ngồi xuống đối diện Heine: “Lúc nãy tôi tát Bill, liệu cậu ta có ghi thù tôi không?”
“Khó nói lắm.” Heine cười nói, “Nó khá thù dai.”
“Cậu không thù dai là được rồi, tối nay tôi còn giúp cậu cơ mà.”
“Đã lâu không gặp, cậu biết ăn nói hơn rồi nhỉ, không như hồi bé, cứ tò tò đi theo sau bọn tôi như đứa câm.” Heine vắt tay lên thành ghế sô pha, vươn người thật mạnh, lúc này tôi mới phát hiện hình như cậu ta cũng đã say.