Tôi đã tham dự kỳ thi đầu vào cấp 3, thuận lợi nhận được học bổng.
Ngôi trường vô cùng rộng lớn, nam nữ phân khu riêng, nữ sinh chiếm trọn một tòa nhà dạy học.
Ngày đầu tiên nhập học, tôi phát hiện các bạn trong lớp đều đến từ gia đình khá giả, mà tôi không hợp với bất cứ ai dù là thói quen sinh hoạt hay chủ đề hằng ngày.
Bọn họ thường nói về những nơi sẽ đi du lịch trong ngày nghỉ, nói về quần áo và đồ ăn nhẹ trong các cửa hàng, nói về các buổi hòa nhạc trong rạp hát, và cả một bộ phim tên là Đại Thủ Phủ...
Tôi chưa bao giờ đi tàu hỏa hay tàu thủy, tôi không biết tên các món ăn đang thịnh hành, tôi chưa từng xem phim điện ảnh hay nghe opera, thậm chí tôi còn bị chế giễu chỉ vì không biết coca-cola là gì. Hóa ra thế giới này lại rộng lớn đến thế, đầy rẫy những thứ mới lạ mà tôi hoàn toàn không hay biết.
Nhưng dù bị khinh thường hay chế giễu thì ngôi trường giàu có này đã đem lại cơ hội đi học miễn phí, nên tôi không dám phàn nàn kêu ca, trái lại còn phải nắm chặt lấy nó như nắm cọng cỏ cứu mạng, cố gắng thích ứng với hoàn cảnh mới.
Cô bạn cùng bàn của tôi, Arina Greenforth, là người đặc biệt nhất trong những người tôi biết, cậu ấy xuất thân dòng dõi quý tộc – tuy hiện giờ đã không còn quốc vương nhưng quý tộc giàu có vẫn đứng vững.
Cậu ấy rất đẹp, tóc vàng mắt xanh, nước da trắng nõn, vóc dáng có lồi có lõm, chủ đề của cậu ấy bao giờ cũng gắn liền với người hùng trong những vở opera hoặc diễn viên điện ảnh. Tuy trông cậu ấy hoạt bát vui vẻ đấy, nhưng chơi lâu sẽ phát hiện cậu ấy không thích học hành, đoảng tính đến gần như khờ dại, ngay cả bài toán đơn giản nhất cũng tính sai, còn tôi đã có được hảo cảm của Arina nhờ cho cậu ấy chép bài tập về nhà.
Về sau tôi mới hay, cậu ấy là con gái của phu nhân hoàng kim trong truyền thuyết.
Bắt đầu từ thế kỷ trước, quý tộc trong nước lần lượt lâm vào cảnh phá sản, để duy trì cuộc sống sĩ diện, bọn họ không thể không hạ mình kết hôn với tầng lớp thương nhân giàu có; đồng thời để bắc thang đi lên tầng lớp thượng lưu, các thương nhân cũng sẵn lòng giúp đỡ, những cô gái đem theo của hồi môn kếch xù bước vào dòng dõi quý tộc được gọi là ‘phu nhân hoàng kim’.
Thí dụ như mẹ của Arina, bà và bố của Arina ghét nhau. Cuộc hôn nhân của họ chỉ kéo dài chưa tới 5 năm rồi chấm dứt, mỗi người có tổ ấm mới. Bố của Arina nhờ vào hồi môn của một người phụ nữ mới giữ được phong độ quý tộc, cuối cùng lại quay sang kết hôn với một người phụ nữ khác, sinh thêm một cặp trai gái.
Nên nhìn Arina có vẻ bất cần nhưng tôi cảm thấy cuộc sống của cậu ấy ở nhà hẳn khó khăn lắm, gần đây cậu ấy thường rủ tôi đi xem phim, cậu ấy bảo không muốn ở nhà vào cuối tuần.
“Xin lỗi cậu, cuối tuần mình phải chăm trẻ.”
“Hầy! Chán quá đi, cậu có biết nam chính trong phim đẹp trai thế nào không.”
Tôi chỉ cười cho qua, nói chăm trẻ thì chi bằng nói làm bạn với cô Carolyn. Cô là chú chim bị giam trong lồng, bất kể đi đâu cũng có người đi theo, bị giám sát từng giây từng phút, đến nỗi chỉ cười nói vài câu với các quý ông trẻ tuổi mà cũng có người hầu nhắc nhở cô ấy giữ ý.
Những khi rảnh rỗi tôi lại cố gắng học đàn và ca hát, cốt để có thể đệm đàn mỗi khi cô ấy hát, làm cô ấy vui. Cô Carolyn còn dạy tôi khiêu vũ, tôi sợ mình vụng về làm cô ấy mất hứng, thế là mượn một cuốn sách từ thư viện, lén lút tập theo các bức tranh, chẳng mấy chốc tôi đã bắt kịp tốc độ của cô ấy, bước nhảy tự nhiên uyển chuyển, cô ấy rất vui, thường xuyên dùng bước nhảy của nam khiêu vũ cùng tôi.
Khi màn đêm buông, trong phòng khách tổ chức buổi tiệc khiêu vũ nhỏ chỉ gồm hai chúng tôi, tôi như đang sống trong truyện cổ tích, bình thường chỉ vào những ngày hội mới có thể dọn rượu thịt lên bàn, nhưng ở nhà cô Carolyn đó lại là việc thường xuyên, chưa kể đến sôcôla, bánh ngọt và những thứ tương tự.
Song, sau niềm vui luôn là nỗi muộn phiền càng thêm đậm, cô ấy hút thuốc liên miên, say xỉn hàng đêm, thậm chí còn quát mắng hai đứa con gái của mình, bảo chúng không được lộ diện.
Cho đến một hôm, có một quý ông lại nhà.
Cô Carolyn lao tới, ôm hôn người đàn ông ấy. Trông ông ta to lớn cường tráng, đôi mắt sáng có thần, dáng vẻ quyền lực.
Ông ta bế cô Carolyn lên đi một vòng, lại hôn hai cô con gái rồi bảo tài xế chuyển quà vào.
“Anh đem tới cho mẹ con em trái cây Nam Dương, có cả mũ váy đang thịnh hành ở West.”
Nhưng có vẻ cô Carolyn không hứng thú với quà cáp, vồn vã hỏi ông ta: “Lần này anh ở lại bao lâu?”
Người đàn ông ấy hôn cô, dịu dàng nói: “Anh sẽ ở bên em nhiều hơn.”
Nhưng tới tối, tiếng cãi nhau của hai người họ vọng lên lầu.
“Mấy tháng anh mới ghé một lần, chỉ nhìn một chút rồi đi, sao anh có thể làm vậy với em!”
“Tôi bận công tác, chuyện này cô cũng biết còn gì!”
“Anh nhốt em ở đây có khác gì tù nhân! Có biết mỗi ngày em sống thế nào không?! Đi đâu cũng có người giám sát em!” Carolyn khóc lớn.
“Là lỗi của ai hả? Là ai nhân lúc tôi đi vắng mà dụ dỗ đàn ông? Tôi không phải gã ngốc bao nuôi phụ nữ gian díu với thằng khác. Tôi đã nói với cô rồi, tôi không nhốt cô ở đây, cô muốn đi có thể đi bất cứ lúc nào, cũng không cần cô phải lo cho tụi nhỏ, tôi sẽ chăm sóc chúng.”
Cô Carolyn gào khóc, sau đó truyền đến tiếng sập cửa rất mạnh.
Chiều tối hôm sau, tôi vừa về nhà thì hầu gái nói với tôi, ngài Lucas muốn gặp tôi.
Ngài Lucas là tình nhân của Carolyn, ông ta ăn mặc chỉnh tề, chiếc áo sơ mi trắng là phẳng, bên ngoài là chiếc áo ghi lê sa tanh màu xám, mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng.
Ông ta mời tôi ngồi vào ghế, cũng lịch sự gọi tôi là ‘tiểu thư Narcis’, điều ấy khiến tôi lo hơn cả mừng.
“Nghe bảo Carolyn rất quý cô.” Ông ta vắt chân, khẽ lắc ly rượu vang trong tay.
Tôi xấu hổ, vì đúng là tôi đã vắt hết óc để lấy lòng cô ấy.
“Chớ hiểu lầm, cô có thể làm cô ấy vui là điều tốt, Carolyn hơi...” Ông ta xòe tay bất đắc dĩ, “Nhạy cảm, khá cuồng loạn, cô ấy cần có người bầu bạn.” Không đợi tôi có phản ứng, ông ta lại đổi đề tài: “Nghe nói cô vừa đi học vừa đi làm?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Cô xem thế này có được không? Về sau cứ mỗi một tháng tôi sẽ trả cô 2 đồng vàng Phổ, tôi hy vọng cô có thể làm bạn với Carolyn để cô ấy mở lòng, đừng suốt ngày cau có rồi nổi giận với hai đứa nhỏ.”
Tôi nhìn ông ấy, lại cúi đầu: “Việc này... Chỉ sợ tôi làm không tốt...”
“Cô chỉ cần làm hết sức là được, tôi sẽ không bạc đãi cô, đợi đến lúc cô tốt nghiệp, tôi sẽ tìm một công việc giúp cô.”
Đây quả là một điều kiện hấp dẫn, tôi chỉ cân nhắc một chớp mắt rồi lập tức đồng ý, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ cố gắng, thưa ngài, tuyệt đối không làm ngài thất vọng.”
“Không tệ, tôi thích tính cách cô rồi đấy.” Ông ta gật đầu, uống cạn rượu trong ly.
Ít hôm sau, ngài Lucas rời đi, cô Carolyn lại rơi vào trạng thái lo lắng lẫn cáu kỉnh, hở tí lại nổi giận, đập phá đồ đạc.
Tôi đã hiểu được tính cách của cô Carolyn, thực ra cô ấy không đến nỗi xấu tính, chỉ là một người phụ nữ thích sôi nổi nhưng phải sống trong cảnh cô độc mà thôi.
Tôi làm như vô tình nhắc đến: “Gần đây bạn học ai cũng xem một bộ phim rạp tên là Đại Thủ Phủ, em hỏi bọn họ phim rạp là gì, kết quả bọn họ cười em, bảo em tới phim rạp mà cũng chưa xem, bọn họ còn nói nam chính cực kỳ bảnh bao, y hệt hoàng tử.”
“Phim rạp chứ có gì mới mẻ, em muốn đi xem à?”
“Có được không? Thưa cô.” Tôi phấn khích nhìn cô ấy, “Em lên thành phố đã được một thời gian, nhưng vẫn chưa đi tham quan nơi nào ngoài trường học.”
Thế là ngày hôm đó, dưới sự tháp tùng của tài xế, chúng tôi cùng đi xem bộ phim Đại Thủ Phủ.
Có trời mới biết tôi đã sốc tới đâu, hóa ra đây chính là phim chiếu rạp, quả là công nghệ đáng kinh ngạc!
Đó là một bộ phim của West kể về các người lính bảo vệ tổ quốc, bọn họ đã chiến đấu dũng cảm trong suốt thời kỳ chiến tranh, nam chính quả đẹp trai như lời các bạn cùng lớp nói, khung cảnh nam chính hôn tạm biệt nữ chính trước khi ra chiến trường khiến người xem phải đỏ mặt.
Xem phim xong, tôi lại giới thiệu tiệm bánh mà các bạn thường nhắc đến, cô Carolyn đưa tôi đi mua bánh pudding và cà phê latte.
Tôi để ý thấy trên đường hô hào rất ồn, có một nhóm đàn ông mặc quân trang màu xám đang rải truyền đơn, bọn họ giương cao lá cờ một mặt đỏ sẫm, trên cờ vẽ một con diều hâu*, hô to khẩu hiệu ‘phản đối Hiệp ước Cung điện Mùa đông, phản đối thực dân xâm lăng’.
(*Diều hâu là biểu tượng của phái Chủ chiến, chỉ những người hiếu chiến, chủ trương giành chiến thắng bằng quân sự.)
“Đó là gì thế?” Tôi hỏi tài xế.
“Chính đảng mới xuất hiện.” Tài xế nói, “Không cần bận tâm, chính đảng kiểu như vậy thành lập suốt, suốt ngày chỉ biết phá đám quốc hội và bầu cử, không thì cũng là đám vô công rồi nghề tới góp vui.”
Dù vậy, tôi nhanh chóng phát hiện áp phích của chính đảng được dán chi chít khắp nơi, còn có nhân viên tuyên truyền thường xuyên phát biểu trước công chúng trên phố phường. Họ tự xưng là “Đảng Công nhân Xã hội nước Phổ”, theo đuổi độc lập dân tộc, phản đối hiệp ước Cung điện Mùa đông, phản đối việc đất nước chia cắt, phản đối sự bất lực về binh quyền, đòi trả lại khu công nghiệp Rupiah, chủ trương phát triển kinh tế, tăng tỷ lệ việc làm, vân vân, đưa ra một loạt các đề xuất thoạt nghe rất không tệ.