Khóe mắt liếc qua lại nhìn thấy cách đó không xa, một bóng người tinh xảo từ trên xe buýt đi xuống.
Cái mũ lưỡi trai kia có chút quen mắt.
Sở Diễn trí nhớ không kém, nhận ra đây là Diệp Thiều Hoa.
Hơn nữa … Thoạt nhìn so với trước đó như hai người khác nhau vậy.
Những người như Diệp Minh sống cùng một nhà với Diệp Thiều Hoa cũng không cảm thấy có bao nhiêu khác biệt, còn Sở Diễn, người hơn mười ngày mới chỉ nhìn thấy Diệp Thiều Hoa một lần, lại cảm nhận rõ ràng điều đó.
Diệp Như Tuyết nhìn theo con mắt Sở Diễn, thấy được thân ảnh đang đi tới hướng của bọn họ, ả ta có chút khó tin nói: “Diệp Thiều Hoa, chị là kẹo mạch nha à? Xa như vậy mà chị cũng theo dõi được tới đây? Không biết xấu hổ cũng phải có giới hạn thôi chứ?!”
Diệp Như Tuyết biết rõ Diệp Thiều Hoa thích Sở Diễn.
Ả ta đến tòa nhà dân cư bình thường để tìm Diệp Thiều Hoa.
Tình cờ thấy Diệp Thiều Hoa đang nhìn chằm chằm Sở Diễn.
Vốn tưởng rằng ả ta đưa Sở Diễn đến gặp Diệp Thiều Hoa, còn có thể nhìn thấy Diệp Thiều Hoa kinh ngạc, nhưng không ngờ đối phương cũng không có chút kinh ngạc nào.
Diệp Như Tuyết vốn đang cảm thấy kỳ quái, nhưng lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ.
“Tôi tới gặp bạn.” Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt trả lời một câu.
Liền đi vào trong khách sạn.
Diệp Như Tuyết trầm giọng nói, “Em chưa từng thấy chị ấy kết bạn với ai.”
Sở Diễn không mở miệng, mặc dù sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng đáy mắt lại nhiều thêm một tia không kiên nhẫn và chán ghét.
“Được rồi, chúng ta đi vào đi.” Sở Diễn không có thời gian lãng phí tâm tư về Diệp Thiều Hoa, “Nhà sản xuất còn ở bên trong chờ chúng ta.”
Nhắc tới chuyện này, Diệp Như Tuyết lập tức gật đầu.
Ả ta hôm nay đi cùng với Sở Diễn tới nơi này, chính là vì bản quyền chuyển thể
[ Vạn Thần thương khung ].
Diệp Như Tuyết biết mình rất đẹp, giọng nói và ngoại hình đều rất ok, nhất là ở giới võng phối rất có thiên phú, việc này khiến Diệp Như Tuyết có ý nghĩa phát triển sang mảng diễn xuất ở giới giải trí.
Mà [ Vạn Thần thương khung ] chính là cơ hội nhất cử thành danh.
Một bên giễu cợt Diệp Thiều Hoa, một bên đang ảo tưởng về tương lai.
Diệp Thiều Hoa đã vào trong phòng.
Đám người Điền tổng và Ngô Khải đã sớm chờ, Ngô Khải nhìn tin tức trên điện thoại di động, kích động nói: “Đến rồi!”
Vừa vặn nhân viên phục vụ mang theo một người vào.
Nụ cười trên mặt Điền tổng đầy hòa ái, quay ra, “Dã Liễu tiểu thư, cô …”
Lời còn chưa nói hết, liền sửng sốt.
Diệp Thiều Hoa vừa vặn tháo mũ đội ở trên đầu ra, nhìn về phía đám người Điền tổng nói: “Xin chào, tôi tới muộn.”
Tuổi của cô không lớn lắm, vẻ mặt điềm đạm, nhìn có chút gì đó trầm tư.
Gương mặt mang theo một nụ cười, một đôi mắt sáng đến không thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng ngũ quan rất tinh xảo, mặc dù có chút thịt, nhưng không mảy may tổn hại đến ngũ quan của cô.
Điền tổng biết rõ Dã Liễu là một nữ sinh, nhưng đánh chết cũng không nghĩ tới, tuổi của cô lại còn trẻ như vậy!
Cho nên sững sờ rất lâu.
Mà Ngô Khải mặc dù dự liệu được, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Thiều Hoa vẫn còn trẻ như vậy, vẫn rất khiếp sợ.
“Đừng gọi cháu là Dã Liễu, bút danh mà thôi.” Diệp Thiều Hoa đi đến cạnh Điền tổng, nhìn bọn họ nâng chén lên, “Cháu họ Diệp.”
Mặc dù vẫn còn tuổi trẻ, cả bàn ai cũng lớn tuổi hơn cô, nhưng cô vẫn thản nhiên như cũ.
Ngay cả những kẻ già đời như họ ngồi ở trước mặt cô đều có một loại cảm giác câm như hến.
Chỉ dựa vào loại khí thế này, đám người Điền tổng không ai nghi ngờ thân phận Diệp Thiều Hoa.
Bọn họ đều biết bản thân không có thực lực sánh kịp cô, hoàn toàn không chống đỡ được loại khí tức này.
Đám người Ngô Khải thuận thế giơ ly rượu lên, vẻ mặt tươi cười, “Diệp tiểu thư, tôi là Ngô Khải, chính là người ngày ngày gọi điện thoại quấy rối cháu ấy.”
Mặc dù rất muốn trực tiếp hỏi về vấn đề bản quyền.
Nhưng đám người Ngô Khải lúc này cũng không dám tùy tiện mở miệng.
“Thực ra, [ Vạn Thần thương khung ] cũng chưa hoàn toàn kết thúc.” Diệp Thiều Hoa lấy ra một phần văn kiện, đưa cho Ngô Khải, “Đây mới thực sự là đại kết cục.”
Ở thế giới này [ Vạn Thần thương khung ] chưa đăng xong các kỳ, làm cho người xem rất nhiều lo lắng.
Nhưng nếu nó kết thúc như một bi kịch, nó có thể được coi là kết cục.
Diệp Thiều Hoa nhớ kỹ thế giới kia của mình, chương cuối cùng của cô còn lưu trong máy vi tính, vừa mới sửa xong thì nhận được nhiệm vụ.
Lúc đầu cô muốn gặp chủ tịch Ban Chấp hành của FBI xong, buổi tối trở về sẽ đăng lên, không nghĩ tới còn chưa kịp up, cô đã ngoài ý muốn bỏ mình, từ đó khóa lại ở hệ thống 008.
Không nghĩ tới, cô sẽ ở thế giới này nhìn thấy nó.
Ngô Khải nhận lấy, căn bản không lo lắng người bên cạnh, ngồi tại chỗ cúi đầu nhìn qua.
Nhìn thấy kết cục cuối cùng, hắn nhịn không được bật khóc, căn bản không cần xác nhận gì nữa.
Người trước mắt này, chính là Dã Liễu đại thần không thể nghi ngờ!
“Đây là hợp đồng. ” Mắt Ngô Khải có chút đỏ, nhìn thấy vẻ mặt của đám người Điền tổng, hắn ngược lại không cảm thấy có cái gì không đúng, “Diệp tiểu thư, cô xem qua một chút, không có vấn đề gì thì chúng ta trực tiếp ký hợp đồng.”
Điền tổng nhìn đạo diễn Ngô luôn nghiêm khắc đứng đầu làng giải trí, bây giờ lại vui vẻ như một đứa trẻ.
Không khỏi nghĩ đến, nếu là bị mấy lão đại ở giới giải trí kia nhìn thấy, khéo lại sợ ngây người.
Diệp Thiều Hoa nhận lấy hợp đồng, lật một chút.
Đại khái qua mấy phút là xong.
“Bút đâu rồi?” Cô nhìn Ngô Khải ngoắc ngoắc tay.
Ngô Khải và Điền tổng sửng sốt một chút, “Diệp tiểu thư, cháu không nhìn hợp đồng sao?”
Qua loa như vậy à?
Đây là đi ký hợp đồng đấy, cô tùy tiện lật qua rồi bảo bọn họ đưa bút ký tên? Không sợ bọn họ hố cô à?
“Xem xong rồi.” Diệp Thiều Hoa nhìn thoáng qua bọn họ.
Điền tổng do do dự dự cầm bút, mặc dù rất vui vẻ có thể cầm được bản quyền [ Vạn Thần thương khung ], nhưng Diệp Thiều Hoa như vậy … Nếu đổi lại là một xí nghiệp có dã tâm, cô như thế này nhất định sẽ bị thua thiệt.
Diệp Thiều Hoa nhận bút xong thì ký tên mình vào.
Nhìn thấy gương mặt do dự của Điền, cô mở miệng nói một câu.
Điền tổng mơ màng nhìn, không hiểu cô đang nói cái gì.
“Câu nói này ở trang thứ hai hợp đồng hàng thứ ba từ dưới lên.” Diệp Thiều Hoa nở nụ cười, “Mọi người yên tâm, tâm lý cháu rất chắc chắn.”
Nghe thấy Diệp Thiều Hoa nói như thế, Điền tổng lập tức lật hợp đồng, mà Ngô Khải cũng lại gần nhìn.
Hai người xem xong, vẻ mặt ngơ ngác.
Những người khác không nhìn, nhưng cũng biết, Diệp Thiều Hoa nói câu nói kia nhất định không sai.
Không khỏi cảm thán, quả nhiên, đại thần chính là đại thần, không phải người mà phàm nhân bọn họ có thể so sánh.
Một đoàn người cơm nước xong xuôi, liền vui mừng hớn hở từ trong phòng đi ra ngoài.
Đi đến bên cạnh thang, vừa vặn đụng phải một đoàn người từ trong phòng bên cạnh đi ra.
“Điền tổng.” Nhìn thấy Điền tổng, Sở Diễn mở miệng nở nụ cười, “Không có ý gì đâu, nhưng mà lần này, giải trí Thiên Hoàng của chúng tôi có thể sẽ leo lên đầu rồi.
Điền tổng vui mừng hớn hở, trong lòng cao hứng, Sở Diễn khiêu khích hắn cũng không coi ra gì, “Vậy à.”
Chỉ là không đau không ngứa trả lời một câu.
Sở Diễn ghét nhất những người này tự cho mình là đúng, là tiền bối ở giới giải trí, nhìn hắn với vẻ mặt bình chân như vại
Giống mấy lão già trong công ty của hắn.
Nhưng những thứ này rất nhanh sẽ không còn là vấn đề nữa, hắn lập tức có thể cầm được bản quyền [ Vạn Thần thương khung ], khiến cho những người này thấy rõ năng lực của Sở Diễn hắn!
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Điền tổng liếc mắt, liền xoay người mang theo một đống người muốn đi.
Mà đứng ở bên cạnh Sở Diễn là Diệp Như Tuyết, thấy được Diệp Thiều Hoa, ả ta dừng bước, có chút không dám tin mở miệng, “Diệp Thiều Hoa, sao chị lại ở cùng một chỗ với đạo diễn Ngô.”
Giọng nói của Diệp Như Tuyết rất lớn, làm cho Sở Diễn cũng không khỏi nhìn theo hướng mà ả ta đang nhìn.
Diệp Thiều Hoa tháo mũ lưỡi trai ra lúc còn ở trong phòng, bởi vì cùng đám người Ngô Khải nói chuyện, vẫn không đeo lên.
Đến mức Sở Diễn lần đầu tiên không nhận ra, cô gái có đôi mắt vô cùng xinh đẹp kia hóa ra chính là người mập mạp mà hắn ta kinh tởm trước đây.
“Ơ, Diệp tiểu thư, cô biết đám người của Thiếu gia Sở sao?” Nghe thấy lời của Diệp Như Tuyết, làm cho Ngô Khải và Điền tổng sửng sốt.
Trong lòng suy nghĩ, khó trách Sở Diễn lại lớn lối như vậy, hóa ra là hắn quen biết Diệp Thiều Hoa!
Vậy những gì Diệp Thiều Hoa đưa ra là ủy quyền kép?
Hai người có chút xoắn xuýt, nhưng Diệp Thiều Hoa chưa hề nói câu gì …
Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Như Tuyết, không trả lời ả ta.
Chỉ cài nút mũ trong tay, sau đó nhìn Điền tổng gật đầu, “Yên tâm, cháu không quen bọn họ, không có có chuyện ủy quyền kéo đâu. Điền tổng, chuyện này cứ như vậy đi, lát nữa cháu phát thông báo trên weibo, chú chú ý một chút, cháu đi trước.”
Tâm tình Điền tổng buông lỏng, lập tức nói, “Để chú đưa cháu trở về.”
Diệp Thiều Hoa khoát tay, “Không cần.”
Diệp Như Tuyết không biết Diệp Thiều Hoa lại quen biết với đám người Điền tổng, nhất là Ngô Khải, đối với Diệp Thiều Hoa có thể nói là có chút tôn kính.
Ngô Khải, Diệp Như Tuyết có thể không biết sao?
Ra phim nào nổi phim ấy, rất nhiều ảnh hậu ảnh đế cũng một đêm thành danh nhờ đóng phim của đạo diễn Ngô.
Thấy cảnh này, ả ta có chút hoảng hốt, tâm tình hết sức phức tạp, tài nguyên trên tay Ngô Khải rất tốt.
Bởi vì điểm này, ả ta nhìn bóng lưng Diệp Thiều Hoa, trong đầu tràn đầy sự ghen ghét, “Tôi nhớ Diệp … Chị căn bản không học qua khóa chuyên nghiệp nào, chị ấy cái gì cũng không biết, đạo diễn Ngô, chị ấy là một nữ sinh, hôm nay tới tìm các người để làm gì?”
Nghe được lời của Diệp Như Tuyết, tay Sở Diễn dừng một chút, không muốn ở đây một chút nào nữa.
Nhà sản xuất của giải trí Thiên Hoàng là Lý Thắng, luôn đối đầu với đạo diễn Ngô, hắn nhìn về phía đạo diễn Ngô, cười như không cười nói một câu: “Đạo diễn Ngô, tôi biết ông cũng rất muốn cầm được bản quyền của [Vạn Thần Thương Khung], đáng tiếc, [Giang Hồ Phong Vân] lần trước tôi không tranh với ông, Vạn Thần, tôi nhất định sẽ có được.”
Sở Diễn dù sao tuổi vẫn còn trẻ, vẻ đắc ý trên mặt giấu không được.
Chỉ là lời vừa nãy của Diệp Như Tuyết khi nói về cô gái ấy, làm người khác có chút khó chịu.
Ngô Khải vốn đang kỳ quái về quan hệ của Diệp Thiều Hoa và Sở Diễn, bây giờ nghe thấy lời mà những người này nói, hắn hiểu rồi, hóa ra Diệp Thiều Hoa với cô em gái kia tình cảm không tốt lắm.
Mà Sở Diễn cũng hình như không biết sự thật này.
Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, lật trang cuối cùng của bản hợp đồng cho bọn họ nhìn, “Thiếu gia Sở, cậu nhìn xem, bọn tôi vừa mới ký hợp đồng bản quyền của [ Vạn Thần thương khung ] nè.”
[ Vạn Thần thương khung ] là bộ truyện chuyển thể mà Sở Diễn muốn lấy được nhất, không chỉ liên quan tới việc hắn cực kỳ kính trọng Dã Liễu.
Đó cũng là chìa khóa cho việc hắn có thể dẫn dắt được giải trí Thiên Hoàng theo chiều hướng tốt, đi lên đỉnh cao hay không.
Dã Liễu cũng đúng là một người thần kỳ!
Người như Sở Diễn, cũng không thể không chịu phục trước người này, không chỉ có hắn, nữ sinh bên cạnh tên Diệp Như Tuyết kia, cũng từng vì đọc [ Vạn Thần thương khung ] mà sưng mắt.
Cho tới bây giờ cô không lộ diện cũng không mở họp báo kí tên cho độc giả, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ dựa vào một bộ truyện kinh điển mà đã có thể lên top Phú Hào, chính là một truyền kỳ về tác giả truyện tranh mà không ai có thể trèo lên được ở trong giới.
Sở Diễn một mực muốn có được bản quyền của bộ truyện này.
Bây giờ làm cho Sở Diễn có cảm giác điên cuồng nhất không phải việc Ngô Khải lấy được bản quyền [ Vạn Thần thương khung ], mà cái tên ký ở trên hợp đồng bản quyền kia lại là Diệp Thiều Hoa.