Diệp Thiều Hoa đem cái chén để xuống bàn, “Ông, cái cuối cùng, đủ một bộ.”
Ông Diệp hết sức vui vẻ nhận.
Cô căn bản không để ý tới Diệp Duệ, vừa hay tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, cô nhìn thoáng qua ấn vào chấp nhận.
Diệp Duệ thấy cô đã ra ngoài và thấy cả bộ dạng yêu quý của ông Diệp.
Nhịn không được nói: “Cô ta ở bên ngoài nhiều năm như vậy, bạn bè toàn mấy người không đúng đắn.”
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của ông Diệp, Diệp Duệ nuốt lời nói đằng sau vào.
Cậu ta không phục, vì sao cậu ta và chị ưu tú như vậy, sao ông không thấy?
Vậy mà cô ta chỉ đưa cho ông bộ chén trà rác rưởi, ông lại vui như vậy!
Diệp Thiều Hoa đi một mạch về phòng, vừa đi vừa nghe điện thoại.
Người gọi đến là đạo diễn Ngô Khải kia.
“Dã Liễu tiểu thư, tôi thật sự thành tâm muốn mua bản quyền của [ Vạn Thần thương khung ].” Giọng nói Ngô Khải cực kỳ chân thành, “Nói thật [ Vạn Thần thương khung ] chính là một kiệt tác, tôi rất thích quyển tiểu thuyết này, tuyệt đối không ít hơn so với cô …”
Hắn hẳn đã đọc qua Vạn Thần rất nhiều lần, mới có thể quen thuộc với tất cả các nhân vật trong truyện như vậy.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa bỗng nhiên mở miệng, “Cậu là người của công ty giải trí Thiên Hoàng?”
Ngô Khải không nghĩ tới Diệp Thiều Hoa sẽ hỏi một câu như vậy, hắn sửng sốt một chút, sau đó nói, “Không phải, tôi là người của công ty giải trí Điền Thăng, bất nếu cô muốn hợp tác với giải trí Thiên Hoàng …”
“Điền Thăng à, có thể.” Diệp Thiều Hoa tìm ra bộ đồ mà cô muốn đổi, nói, “Ba ngày sau, chúng ta gặp nhau một lần đi, đến lúc đó bàn lại chuyện bản quyền.”
“Tôi có thể từ chức đến Thiên Hoàng …” Ngô Khải lúc đầu đang vội vã nói, nghe được lời của Diệp Thiều Hoa, hắn sững sờ thật lâu, mới nói: “Được, ba ngày sau, một lúc nữa tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm cho cô.”
Nói xong, hắn sợ Diệp Thiều Hoa phản đối, lập tức cúp điện thoại.
Mà bên giải trí Điền Thăng,trên cao tầng Điền Thăng không chớp mắt nhìn Ngô Khải, “Đạo diễn Ngô, thế nào rồi?”
Mấy ngày nay bọn họ bị tin tức mà giải trí Thiên Hoàng thả ra làm cho kinh ngạc, giải trí Thiên Hoàng vậy mà dám tuyên bố nói nhất định sẽ cầm được bản quyền [ Vạn Thần thương khung ].
Cuốn tiểu thuyết này khác với những bộ phim truyền hình IP khác.
Lấy được bản quyền cuốn tiểu thuyết này sẽ đặt nền móng cho lượng truy cập, trở thành một ông lớn trong ngành giải trí.
Dựa theo đức hạnh của giải trí Thiên Hoàng, đến lúc đó nhất định sẽ chèn ép giải trí Điền Thăng, áp chế nghệ sĩ của Điền Thăng.
Điền tổng nghĩ đến những thứ này, vô cùng khả thi.
Ngô Khải nghe thấy bọn họ tra hỏi, khóe miệng giật giật: “Điền tổng, tin tức tốt! Dã Liễu tiểu thư nói ba ngày sau sẽ đến gặp chúng ta nói chuyện.”
“Thật sao?!” Điền tổng mở to hai mắt, “Ba ngày sau đúng không, mau đi chuẩn bị hợp đồng đi, đúng rồi đạo diễn Ngô, đến lúc đó mang tôi đi cùng đi.”
“Được.” Chuyện này rất quan trọng, mang theo Điền tổng sẽ khiến Dã Liễu tiểu thư cảm thấy giải trí Điền Thăng rất có thành ý, “Nhưng mà, đến lúc đó nhìn thấy Dã Liễu tiểu thư, ông không nên quá kinh ngạc.”
Lúc này Điền tổng còn không hiểu Ngô Khải nói câu không nên quá kinh ngạc này là có ý nghĩa gì.
**
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Diệp Thiều Hoa từ chạy bộ bên ngoài buổi sáng sớm xong, cô trở về tắm rửa, cơm nước xong xuôi chuẩn bị đi gặp người ta.
Ông Diệp lấy bộ chén trà cũ nát mà Diệp Thiều Hoa đưa cho ông, bày ra bàn, “Thiều Hoa, ông bảo, cháu đưa cho ông bộ chén uống trà này thật sự rất thơm, hôm nay ông phải dùng nó để chiêu đãi bạn cũ mới được.
Nhìn thấy bộ dạng khoe khoang của ông Diệp.
Diệp Như Tuyết không khỏi lắc đầu, vậy mà cũng dám lấy ra, muốn để người ta nghĩ người nhà họ Diệp keo kiệt hay sao?
“Mẹ.” Diệp Như Tuyết hôm nay mặc một bộ váy liền áo, bên ngoài là một cái áo khoác vô cùng xinh đẹp, “Con phải đi gặp Sở Diễn, Sở Diễn nói Thiên Hoàng có thể tìm được Dã Liễu, rất nhanh mẹ có thể nhìn thấy [ Vạn Thần thương khung ] trên TV, Sở Diễn nói, sau khi cầm được bản quyền, Thiên Hoàng chính là bá chủ giới giải trí Châu Á. “
Nói lên việc này, trên mặt Diệp Như Tuyết là nở nụ cười tươi rói.
Nghe được từ bá chủ giới giải trí, còn là cấp bậc Châu Á, Từ Bội Bội vô cùng hài lòng, “Sở Diễn nói được làm được, Như Tuyết, nhanh lên, để tài xế đưa con đi, đừng đi muộn.”
Lúc này, ông Diệp nhìn Diệp Thiều Hoa, bỗng nhiên mở miệng, “Thiều Hoa, hôm nay cháu cũng ra ngoài gặp bạn đúng không, để tài xế chở cháu đi, bên ngoài gió lớn.”
“Cha.” Nghe thấy ông Diệp nói như thế, Diệp Minh không khỏi mở miệng, “Chuyện này đâu phải chuyện đùa? Như Tuyết đi gặp Sở Diễn, cha để tài xế đưa Thiều Hoa đi, vậy Như Tuyết làm sao bây giờ? Nếu con bé đi muộn ai có thể đảm đương nổi?”
Nói đến đây, Diệp Minh nhìn về phía Diệp Thiều Hoa: “Thiều Hoa, em của con đi làm việc lớn, chẳng lẽ con muốn đoạt xe với em gái con à?”
Dù sao Diệp Minh cũng không cảm thấy Diệp Thiều Hoa ra ngoài có thể làm được chuyện gì.
Ông Diệp thấy bộ dạng này của hắn ta, đôi mắt tối sầm, vừa muốn mở miệng.
Lúc này, Diệp Thiều Hoa đã đội mũ lưỡi trai lên đầu mình, cô tiện tay tung tung tiền xu cầm trong tay, “Không cần, ông, con ngồi xe bus đi là được.”
Căn bản không trả lời Diệp Minh.
Sau khi nói xong, cũng không đợi ông Diệp trả lời, xoay người đi luôn.
Diệp Như Tuyết nhìn bóng lưng Diệp Thiều Hoa, khẽ cười một tiếng.
Diệp Minh và Từ Bội Bội lại hỏi Diệp Như Tuyết một số chuyện liên quan tới Sở Diễn, Diệp Như Tuyết đều nhu thuận đáp lại, chờ tài xế tới, ả ta lên xe rời đi.
Nơi hẹn lần này Sở Diễn tìm được là một khách sạn năm sao.
Thời điểm Diệp Như Tuyết xuống xe, Sở Diễn thấy ả ta cũng sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới hơn một tuần lễ không gặp, Diệp Như Tuyết hình như béo rất nhiều.
Nhưng hắn không hỏi nhiều gì.
Hắn lúc đầu muốn mang theo Diệp Như Tuyết vào.