Nàng ta chịu không được áp lực lớn như vậy mà quỳ trên mặt đất, phiến đá xanh bị chấn động sau đó!
“Cmn!” Nam nhân áo trắng nhịn không được kéo bả vai Mục Hiên, “Sư... Sư huynh, nàng ấy thật mạnh, ta cảm thấy nàng ấy ít nhất cũng là cường giả tứ giai!”
Vừa rồi bọn họ đều nghe thấy Diệp Thiều Hoa và Phó Tuyết có quen biết, ba năm, Phó Tuyết dùng tốc độ tu luyện cực nhanh trở thành tiểu yêu nữ...
Nhưng tốc độ tu luyện của Diệp Thiều Hoa chắc chắn nhanh hơn nàng nhiều!
Cái tốc độ tu luyện này làm cho tất cả mọi người nghẹn họng trân trối.
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Phó Tuyết quỳ trên mặt đất.
Phó Tuyết lại đứng lên, nàng ta lau máu ở khóe miệng, u ám nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, “Lúc đầu không muốn lộ át chủ bài sớm, không nghĩ tới ngươi đúng là có chút bản lĩnh. Diệp Thiều Hoa, ngươi không phải người Huyền Tông môn, không biết thân phận của ta không phải là đệ tử phổ thông, mà là đệ tử Luyện đan sư Liễu Dương của Thanh Thành, thực lực chân chính của ta chính là luyện đan sư!”
Vừa nói, nàng ta hít sâu một hơi, một viên dược đỉnh tinh xảo màu tím dần dần trổi lên từ đan điền của nàng ta.
Nhìn thấy viên đan dược này, trên mặt Phó Tuyết hiện lên vẻ kiêu ngạo đắc ý.
“Trời ơi dược đỉnh màu tím, lần trước không phải là màu lam sao?!”
Phía dưới đệ tử đã sớm biết Phó Tuyết là Luyện Đan Sư, cho nên cũng không kỳ quái, kinh ngạc bây giờ là chuyện dược đỉnh của nàng ta biến thành màu tím.
Dược đỉnh màu tím, tương đương với tiên sư tứ giai.
Ở đại lục, Luyện Đan Sư rất ít, nhưng mỗi Luyện Đan Sư thực lực đều sẽ không quá kém.
Nhất là khi bọn họ đạt tới Luyện Đan Sư Hoàng giai, đan điền liền sẽ sinh sôi xuất hiện dược đỉnh, tồn tại như một người có thiên phú linh hồn.
Dược đỉnh chia làm các màu: xanh lá, màu lam, màu tím, màu vàng, đỏ, cam và màu đen trong truyền thuyết.
Nhìn dược đỉnh của Phó Tuyết, vẻ mặt Diệp Thiều Hoa đầy kì lạ.
“Vừa rồi còn cho ngươi đường lui, hiện tại dược đỉnh ta đều tế ra đến rồi, ngươi không có thể trốn đâu!” Phó Tuyết cười lạnh.
“Ai nói ta muốn chạy trốn?” Diệp Thiều Hoa liếc qua nàng ta, sau đó đem cây trâm cài vào tóc, tâm khẽ động, dược đỉnh màu đỏ rực rỡ hơn cả mặt trời xuất hiện trên không trung.
Bên trong màu đỏ còn lộ ra một chút màu cam, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ đột phá lên đến dược đỉnh màu cam.
Dược đỉnh màu tím của Phó Tuyết run lên một cái, ánh sáng mang theo lập tức tối đi rất nhiều!
“Bởi vậy, thực sự không khéo, thân phận chân chính của ta cũng không phải tiên sư, mà là Luyện Đan Sư!”
Nhìn thấy dược đỉnh hiện lên bên cạnh Diệp Thiều Hoa, mọi người còn đang sôi nổi thảo luận liền im lặng.
Lần đầu tiên, người của Huyền Tông môn an tĩnh như vậy!
——————————————
Đài thi đấu bị ánh sáng của dược đỉnh bao phủ, nói đúng hơn, là bị ánh sáng dược đỉnh màu đỏ kia bao phủ.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Thiều Hoa như làm ảo thuật lấy ra dược đỉnh của mình, trợn mắt há mồm, an tĩnh trong chớp mắt, không khí giống như bị cái gì đâm thủng, như tiếng sấm vang lên, vô số lời nói sợ hãi thán phục cùng những tiếng hít thở thật sâu.
“Dược... Dược đỉnh? Nàng ta là một luyện dược sư?”
“Dược đỉnh màu đỏ, đây là lần đầu ta thấy được dược đỉnh màu đỏ...”
Lúc này đã không có người để ý tới dược đỉnh của Phó Tuyết nữa, chỉ nhìn chằm chằm dược đỉnh màu đỏ trước mặt Diệp Thiều Hoa vô cùng dễ thấy kia.
“Mục... Mục sư huynh, nàng ta vậy mà là luyện dược sư!” Nam nhân áo trắng vào lúc Diệp Thiều Hoa có thể ngăn cản được Diệt Thiên Lăng, đã ngây ngẩn cả người.
Hiện tại lại nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đột nhiên lấy ra dược đỉnh màu đỏ, đã không biết nên phản ứng gì, chẳng qua là cảm thấy bên tai có cái gì đó đang vang lên.
Mục Hiên nghe giọng nói của nam nhân áo trắng, bờ môi mím lại rất căng.
Hắn không chuyển mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tuổi không lớn lắm, là một Luyện đan sư vô cùng lợi hại, ở ngoài Huyền Tông môn.” Nam nhân áo trắng nhịn không được run rẩy nắm chặt tay Mục Hiên, thấp giọng nói: “Ta sớm nên nghĩ đến, sớm nên nghĩ đến, Mục sư huynh, hai chúng ta ngày đó bị thương nặng như vậy, trong vòng vài ngày đã khôi phục, chỉ có thể là Luyện Đan Sư cao giai mới có thể làm được! Khi đó còn cho là chúng ta bị thương không nặng, chúng ta đúng là ngốc, nàng chính là Luyện Đan Sư đã cứu chúng ta!”
Sau khi nói xong, nam nhân áo trắng nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, trên mặt là vẻ sùng bái điên cuồng.
Lão nhân ngồi ở cửa quảng trường cũng giật mình đứng lên.
“Dược đỉnh màu đỏ.” Tông chủ Huyền Tông môn đi đến bên cạnh lão nhân, nhìn về phía hắn, “Nhìn ra được địa vị đệ tử này chứ?”
Lão nhân khẽ lắc đầu, “Cái cô Phó Tuyết đã đủ kì quái, không nghĩ tới lại còn có một đệ tử kì quái hơn nàng ta, Phó Tuyết có dược đỉnh có thể thăng cấp được, không biết dược đỉnh này của nàng có thể tự thăng cấp được hay không.”
Nghe vậy, tông chủ không nói gì, chỉ nhìn về phía đài thi đấu.
Mà lúc đầu khóe môi Phó Tuyết nhếch lên nụ cười châm chọc, tưởng tượng Diệp Thiều Hoa nhìn thấy dược đỉnh của nàng ta sẽ kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy dược đỉnh màu đỏ của Diệp Thiều Hoa, vẻ trào phúng trên mặt lập tức ngưng đọng.
“Nếu đã là Luyện Đan Sư, vậy chúng ta ganh đua cao thấp đi!” Phó Tuyết nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, trong mắt là sát ý lạnh thấu xương.
Sau khi Phó Tuyết tới Huyền Tông môn, mới được Luyện Đan Sư đứng đầu Huyền Tông môn – Liễu Dương tình cờ phát hiện thiên phú luyện đan.
Nhất là khi biết rõ dược đỉnh của Phó Tuyết có thể thăng cấp, Phó Tuyết phát hiện thái độ của Huyền Tông môn đối với nàng ta có biến hóa rất lớn.
Ngay cả Liễu Dương cao ngạo cũng đối với nàng ta rất hòa ái dễ gần.
Cũng bởi vậy, Phó Tuyết cũng biết mình với những người khác khác biệt!
Bởi vì dược đỉnh nàng ta có thể thăng cấp!
Nàng ta một mực vì đặc thù dược đỉnh của chính mình lấy làm kiêu ngạo.
Nghĩ tới đây, nàng ta dùng tinh thần lực khống chế dược đỉnh, một cỗ uy áp không thua với huyền khí tứ giai bộc phát, dược đỉnh hóa thành ngọn lửa màu tím, ngưng tụ thành vô số mũi tên Hỏa Diễm Tiễn!
Phó Tuyết lần này thật sự không có lưu tình, nàng ta căn bản không cho Diệp Thiều Hoa đường lui.
Dược đỉnh năng lượng biến ảo quét sạch toàn bộ đấu trường, Diệp Thiều Hoa cũng không thối lui, mà nhàn nhạt nhìn về phía Phó Tuyết, dược đỉnh màu đỏ trực tiếp hóa thành năng lượng kinh khủng ở trước mặt nàng hình thành đường bình chướng.
Tinh thần lực của Phó Tuyết bám vào mũi tên Hỏa Diễm Tiễn, vì Diệp Thiều Hoa lập tức phá hủy mũi tên của nàng ta, tinh thần lực của nàng ta giống như bị kim đâm thủng.
Ngay vào lúc Phó Tuyết cố hết sức ngẩng đầu lên, dược đỉnh của Diệp Thiều Hoa hóa thành bình chướng màu đỏ xen lẫn lôi đình chi thế lao nhanh đến chỗ nàng ta mà nghiền ép.
“Không hay rồi!” Tông chủ Huyền Tông môn nhìn Diệp Thiều Hoa điều khiển dược đỉnh, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức đứng bật dậy, “Không được đả thương người!”
Tông chủ lúc đầu cho rằng sau khi hắn hét lớn một tiếng, Diệp Thiều Hoa sẽ dừng tay.
Nhưng mà Diệp Thiều Hoa căn bản không có ý tứ thu tay lại.