Một Luyện Đan Sư Huyền giai, tồn tại ở Huyền Tông môn gần như bằng tôn chủ.
Loại người này hẳn là thiên tài Thánh Thành, sao lại là Diệp Thiều Hoa mặc quần áo vải thô được chứ?
Cho nên nam nhân áo trắng cũng tùy tiện nói một chút thôi.
Hắn không nhìn thấy, Diệp Thiều Hoa khoanh tay trước ngực, khóe môi có chút giương lên.
Lần này, không chỉ toàn bộ đệ tử áo trắng, mà ngay cả trưởng lão môn phái cũng hết sức coi trọng.
Trên đài thi đấu.
Một nam nhân trung niên trầm giọng mở miệng, “Thi đấu tông môn, hi vọng mỗi người ở đây đều có thể phát huy ra thực lực to lớn nhất của bản thân, tiến vào top ba vị trí đứng đầu mới có được cơ hội đến Thánh Thành. Hiện tại, trận đầu bắt đầu tỷ thí, số 1 Diệp Thiều Hoa, số 13 Phó Tuyết.”
Câu nói này vừa ra, người trên sân ánh mắt nhìn về phía Phó Tuyết.
Phó Tuyết ở trong nhóm người này rất nổi danh, bằng không thì cũng không gây ra dạng bạo động này.
Nhưng thời điểm nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, thuộc hạ có chút buồn cười.
“Diệp Thiều Hoa là đệ tử của phái nào, tại sao lại tới đây mặc một bộ đồ màu xám?”
Người Huyền Tông môn rất nhiều, hơn nữa ba năm trước đây đã thay một đợt máu mới, đám đệ tử này vừa bế quan cũng sẽ bế quan rất nhiều năm, cho nên không biết, không nghe qua cũng không có gì lạ.
“Thiều Hoa, ngươi muốn nhận thua không?” Phó Tuyết đứng ở trên đài, đối với ánh mắt mà tất cả đệ tử nhìn tới cũng không thèm để ý, “Mặc dù chúng ta quen biết, nhưng ta không có khả năng bởi vì chuyện này mà hạ thủ lưu tình với ngươi.”
Diệp Thiều Hoa không nhìn Phó Tuyết, chỉ nhìn về phía nam nhân trung niên, “Có thể bắt đầu chưa?”
Nam nhân trung niên gật đầu, sau đó lui sang một bên.
Phó Tuyết từ đầu đến cuối đều bảo trì một loại cảm giác thần bí, nghe thấy Diệp Thiều Hoa nói như vậy, nàng ta từ trong không gian giới chỉ lấy ra pháp bảo của bản thân, là một đoạn Hồng Lăng.
Trong khoảnh khắc, một bầu không khí kinh hãi bao trùm: “Nếu đã như vậy, ta sẽ không nương tay.”
“Số 1 thảm quá, lần thứ nhất đã đối đầu với tiểu yêu nữ Phó Tuyết rồi!”
“Diệt Thiên Lăng, nàng ấy đem thượng phẩm do tông chủ cấp Hoàng giai luyện chế ra kìa.”
Nam nhân áo trắng đứng ở bên cạnh Mục Hiên rốt cục lấy lại tinh thần, hắn nhìn hai người trên đài, trong mắt đầy vẻ lo lắng, “Sư huynh, sử dụng Diệt Thiên Lăng chắc chắn sẽ đổ máu, Diệp tiểu thư nàng...”
Mục Hiên nhíu mày, không nói gì.
Nhưng hắn hiểu ý tứ của nam nhân áo trắng.
Phó Tuyết sẽ không từ bỏ ý đồ.
Phó Tuyết mặc dù được người ta coi là tiểu yêu nữ, cũng bởi vì ba năm này, tốc độ phát triển của nàng rất nhanh, từ một người bình thường, sau một năm đã vọt lên nhất giai liền lập tức trở thành đệ tử áo tím, biến thành cao thủ tam giai.
Lên tứ giai có thể thành đệ tử hồng y cấp bậc cao nhất.
Bình thường đệ tử ba năm mới có thể lên nhất giai, chậm hơn, 10 năm mới có thể từ nhất giai lên nhị giai, nàng ấy một năm đã lên nhất giai, thiên phú này rất nhanh bị người tông môn nhìn thấy.
Vũ khí tông chủ luyện ra cho nàng.
Chính là đoạn Hồng Lăng mà Phó Tuyết vừa lấy ra.
Diệp Thiều Hoa chỉ tiện tay lấy cây trâm thoạt nhìn không có gì kì lạ kia từ trên đầu xuống.
Gương mặt bình thản, cho dù đối diện với tiểu yêu nữ Huyền Tông môn, cũng không có bộ dáng sợ hãi chút nào, nhất là cách cầm cây trâm, tràn đầy khiêu khích đối với Phó Tuyết!
Gương mặt ôn hòa của Phó Tuyết dần dần lạnh đi.
Tay nàng ta cầm Hồng Lăng, nội huyền khí mãnh liệt lập tức rót vào đoạn Hồng Lăng, ngay lập tức Hồng Lăng bị một ngọn lửa bao phủ, người có năm giác quan tốt có thể nghe được tiếng huyền khí va chạm với nhau!
Diệt Thiên Lăng lập tức biến lớn hơn mười mấy lần, vặn vẹo biến thành hình cây kiếm, bay thẳng đến chỗ Diệp Thiều Hoa!
Tốc độ nhanh đến mức chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh!
“Ui ——” Nam nhân áo trắng đứng ở bên cạnh Mục Hiên nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến mức trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Tốc độ khủng khiếp thế này, hắn nhìn còn thấy không rõ, chứ nói chi là chống lại.
Mục Hiên nhìn thấy Diệt Thiên Lăng hướng về phía mặt Diệp Thiều Hoa, hai tay bóp chặt căng thẳng.
Không chỉ hắn, tất cả đệ tử đều khẩn trương nhìn Diệp Thiều Hoa và Diệt Thiên Lăng.
Có người trên mặt còn lóe lên vẻ tiếc nuối.
Phó Tuyết là tiểu yêu nữ lừng lẫy có tên tuổi, là người mà ngay cả tông chủ cũng xem trọng.
Người phụ nữ vô danh này có rất ít cơ hội để chiến thắng nàng.
Ngay cả người gác cổng già ngồi bên cổng cũng liếc nhìn Diệp Thiều Hoa.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm tàn ảnh Diệt Thiên Lăng.
Nhưng khi Hồng Lăng chỉ còn cách mặt Diệp Thiều Hoa ba cm, đột nhiên dừng lại!
Giống như lúc này xuất hiện cỗ máy ngưng đọng thời gian vậy, Hồng Lăng không nhúc nhích ngừng giữa không trung, không có bất kỳ nếp gấp, nếu như không phải người vây xem biết rõ đây là tỷ thí, nhất định sẽ cho rằng thời gian dừng lại!
Rất nhanh, những người này liền chú ý tới, Diệt Thiên Lăng hóa thành tàn ảnh chống đỡ mũi nhọn của một cây trâm màu bạc.
Diệt Thiên Lăng khí thế vốn hung hãn đột nhiên mềm nhũn, nhẹ nhàng rơi xuống bên chân Diệp Thiều Hoa.
Khi di chuyển dọc theo cây trâm đến khuôn mặt lãnh đạm, mọi người đều trợn tròn mắt kinh hãi, bởi vì tình huống này, bầu không khí vốn căng thẳng bỗng dưng bùng nổ!
Diệp Thiều Hoa tùy ý nhìn về phía Phó Tuyết, khiêu mi, “Có thể thôi à?”
Phó Tuyết còn bị một màn kia dọa, chưa lấy lại tinh thần đến.
Tại sao có thể như vậy? Diệp Thiều Hoa làm sao có thể chống đối với Diệt Thiên Lăng?
“Vậy thì đến ta.” Diệp Thiều Hoa nhìn Phó Tuyết, biểu tình trên gương mặt vốn bình tĩnh không gợn sóng cuối cùng cũng thay đổi, mang theo một cảm giác tà mị khó nói.
Thiên phú của Phó Tuyết ở nội dung cốt truyện làm trời làm đất, nhưng nàng ta cũng đúng là một thiên tài.
Diệp Thiều Hoa biết rõ người thế giới này tu luyện cũng sẽ không nhanh như vậy.
Cô đối với tốc độ tu luyện của Phó Tuyết hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi.
Tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần bởi sự thay đổi trên gương mặt nàng, liền thấy cây trâm trong tay Diệp Thiều Hoa bị một tầng huyền khí màu đất bao vây lấy, lượng huyền khí khổng lồ trực tiếp ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ, mang theo một cỗ uy áp lao tới hướng Phó Tuyết!
Phó Tuyết ngay từ đầu còn thờ ơ, nên khi Diệp Thiều Hoa ngưng kết huyền khí thành kiếm đã làm áo khoác nàng ta rách tả tơi.
“Aaa!”