Nữ Chủ OMEGA Có Mưu Đồ Với Tôi

Chương 43



Sở Y Linh như kẻ mất hồn mà đờ đẫn chạy đến bên chiếc xe của Sở Tiêu, Trần Ân ở sau lưng có thể loáng thoáng nghe được Sở Y Linh vừa chạy vừa gào lên tên Sở Tiêu trong cổ họng, giờ khắc này Trần Ân thật sự hối hận, nếu cô không tăng tốc thì sẽ không xảy ra cố sự như hôm nay.

Có điều hối hận thì giải quyết được gì, ngoại trừ cầu mong Sở Tiêu an toàn ra thì Trần Ân thật cũng chẳng biết làm gì khác hơn, cô chạy theo sau Sở Y Linh đến bên xe của Sở Tiêu, khi áp sát mặt vào cửa kính để nhìn rõ hơn tình hình bên trong thì Trần Ân không khỏi bất ngờ mà lay động một bên tay của Sở Y Linh nói.

"Y Linh, Sở Tiêu không thấy đâu cả".

Bị Trần Ân lay động mới khiến đang ở trạng thái chết lặng Sở Y Linh lấy lại tỉnh táo, cô hớt hải chạy lại gần nhìn vào thì đích thị không thấy Sở Tiêu ở vị trí ghế lái, tầm mắt lặng lẽ quét xuống dưới Sở Y Linh lúc này liền vô thức khóc nấc lên.

Bởi vì ở tại ghế sau cùng Sở Tiêu chính đang nằm bất động, hai mắt nhắm chặt, trên trán máu tươi ồ ạt chảy ra nhỏ giọt phát ra từng tiếng tý tách.

"Mau, ai đó làm ơn mau cứu em ấy". Sở Y Linh khóc nức nở làm những người vây quanh thấy thế càng vội vàng tìm cách phá cửa, làm gì có ai có thể kháng cự lại cảnh tượng một cô gái xinh đẹp khóc lóc van xin chứ

Cửa kính bị mạnh mẽ đập vỡ, sau đó Sở Tiêu cũng được mang ra ngoài, lúc này Sở Tiêu đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, cả người xụi lơ dựa vào lòng ngực Sở Y Linh, xe cứu thương rất nhanh đã đến đưa cả hai một mạch chạy đến bệnh viện trung tâm.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Trần Ân thấy Sở Y Linh chỉ trong mấy tiếng mà tiều tụy đi rất nhiều khiến cô ấy trong lòng khó chịu vô cùng, tự tát cho mình hai cái bạt tai, Trần Ân đột ngột hướng Sở Y Linh quỳ rạp xuống, giọng điệu ú rũ nói.

"Xin lỗi cậu, là do mình nên Sở Tiêu mới gặp nguy hiểm, tất cả là lỗi của mình".

Sở Y Linh vốn đang thất thần thấy bạn mình quỳ xuống thì giật mình mà theo bản năng vội vàng đỡ Trần Ân đứng lên.

"Cậu đừng như vậy, chuyện này không phải điều cậu có thể kiểm soát được, mình tin Sở Tiêu không trách cậu đâu nên mình càng không có lý do gì trách cậu, cậu là bạn thân duy nhất của mình". Sở Y Linh ôm lấy Trần Ân, tiếng khóc nghẹn ngào như cũ không thể che dấu khiến Trần Ân quặn thắt trong lòng, Sở Y Linh coi cô là bạn cô dĩ nhiên cũng vậy, nhưng chính vì thế nên cô càng thấy có lỗi, càng ân hận hơn.

Hai người ở ngoài phòng cấp cứu không lâu lắm thì Trịnh Doanh Nhi cũng đến, Trịnh Doanh Nhi mặc trên người bộ âu phục hiển nhiên mới từ trong cuộc hẹn trở về, nhìn vẻ ngoài thì Trịnh Doanh Nhi rất bình tĩnh nhưng Trần Ân ở chung với Trịnh Doanh Nhi thời gian gần đây thì hiểu rõ Trịnh Doanh Nhi càng tỏ ra bình tĩnh kỳ thực càng ngược lại.

Công ty đang trên bước nhảy vọt, mọi kế hoạch, mọi thành quả chỉ mới bắt đầu mà thôi nếu Sở Tiêu gặp vấn đề thì phải làm thế nào, không nhắc đến hai người cũng coi như bằng hữu chỉ việc nhắc đến mọi tâm huyết nỗ lực của Sở Tiêu dành cho công ty Y Mặc thì Trịnh Doanh Nhi đều không hy vọng Sở Tiêu gặp chuyện nên khi nghe tin

Sở Tiêu gặp tai nạn Trịnh Doanh Nhi liền gấp rút chạy tới.



Hai giờ sau cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ mang theo vẻ mặt nhẹ nhõm mà thở phào một hơi hướng Sở Y Linh nhóm người nói.

"Cũng may bệnh nhân chỉ bị va chạm nhẹ vùng đầu với thành xe nên không quá mức nguy hiểm".

Có lẽ không ai biết khi chiếc xe của Sở Tiêu lao phải xe của người uống say kia thì Sở Tiêu ngay lập tức tháo dây an toàn rồi lộn vòng ra ghế sau để giảm thiểu thương tổn lớn nhất. Mà kẻ uống say kia cũng đã bị cảnh sát mang đi.

Sở Tiêu không rõ mình hôn mê trong bao lâu, cô chỉ biết mình giống như trải qua một đời ở kiếp trước, trong mơ cô thấy mình trở lại viện nghiên cứu game kia, toàn thân cô bị các dây xích trói chặt, những mạch điện được nối thẳng vào mạch máu bị rảo phá đang phát ra từng cơn đau nhói kia làm Sở Tiêu chỉ muốn cắn lưỡi tự sát nhưng cô không làm được bởi vì trên đầu cô cũng bị gắn không ít thiết bị kết nối, những thiết bị này một bên được nối liền với cơ thể của cô còn đầu dây bên kia được nối liền với đầu dây tổng dẫn đến hơn trăm thiết bị máy tính, mỗi một chiếc máy tính là một tựa game khác nhau đang bắt đầu hoạt động.

Sở Tiêu sống một đời chính là như vậy, bị biến thành vật xuyên vào game, thần trí của cô sẽ theo vào từng tựa game, tự mình trải nghiệm mọi thể loại game mà những kẻ tàn nhẫn kia tạo ra, bọn họ đem những gì Sở Tiêu trải nghiệm trong game phát trực tiếp lên diễn đàn game để kiếm tiền, mỗi một tựa game như vậy Sở Tiêu đều tự mình trải nghiệm, mọi nỗi đau trong thế giới game kia Sở Tiêu ở bên ngoài chẳng những đều phải đón nhận mà còn đón nhận gấp mấy lần do thân thể của cô đã suy yếu rất nhiều.

Nếu một người ngoài tiến vào nhìn đến Sở Tiêu hiện đang bị trói trên bàn kia thì chắc chắn sẽ sợ hãi đến run rẩy bởi vì Sở Tiêu thật sự quá thảm, toàn thân không có điểm nguyên vẹn giống như bị cắt đi từng thớ thịt trên người để tiện gim thiết bị điện tử kia vào người vậy, hai mắt chứa đầy sự căm giận mà lại bất lực.

Cho đến một ngày, khi cô hoàn thành tựa game ma pháp sư vĩ đại kia, cô nhận được một món quà chính là một điều ước, điều ước có thể thực hiện trên tất cả thế giới này, và Sở Tiêu đã ước nguyện, ước cho cô có thể mang theo một tia sức mạnh này trở lại thế giới của mình.

Điều ước thành hiện thực, Sở Tiêu mang theo sức mạnh trong game phá hủy xích sắt trước ánh mắt kinh ngạc của những kẻ điên rồ biến cô thành vật thí nghiệm kia, Sở Tiêu đã khiến họ vĩnh viễn phải lưu lại trong thế giới game, khiến họ cũng phải chịu đựng cảm giác mà cô đã chịu.

Cảnh tượng lại chuyển đối đến cảnh Sở Tiêu lấy số tiền bọn hắn thu được mà mở một công ty game nhỏ, rồi trong vô tình đọc được cuốn tiểu thuyết kia, thấy được sự tương đồng ở nữ chính Sở Y Linh, chính là cả hai đều chịu sự đau khổ tột cùng, sau đó là xuyên sách đến thế giới này, khi đó Sở Tiêu đã thể sẽ bảo vệ thật tốt cho nữ chính này.

"Ài, không nghĩ tới ngươi lại trải qua một kiếp thế này, ta vốn cho rằng thế giới này chỉ bất công với mình nên mới muốn hủy hoại nó nhưng nay ta thấy được điều mình suy tưởng thật sự ngu ngốc, thôi vậy thôi vậy, ta mệt mỏi rồi, dùng tàn niệm cố gắng tồn tại thật mệt mỏi. Sở Mặc Tiêu ta giao lại thân thể cho ngươi, thay ta sống thật tốt, phải là người sống tốt nhất ở thế giới này, đừng để giống như ta đến khi chết rồi mới hối hận. Ngoài ra hãy cẩn thận với Lăng gia, Lăng gia không đơn giản như những gì ngươi biết đâu"

Nói xong sợi tàn niệm của nguyên thân cũng từ bỏ quyền tranh đoạt với Sở Tiêu mà tan biến, nguyên lai nguyên thân sớm đã trải qua một kiếp giống với kết cục trong sách, do không cam tâm nên nguyên thân mới dựa vào năng lực cấp sứ của mình để lưu lại một tia ý thức hòng sống lại nhưng không ngờ bị Sở Tiêu chiếm trước một bước.

Khi nguyên thân rời đi Sở Tiêu thấy được phía trước mở ra một con đường, Sở Tiêu theo đó tiến về phía trước

Bên trong phòng bệnh lúc này, Sở Y Linh vừa mới từ phòng vệ sinh đi ra liền thấy Sở Tiêu mê man mà ngồi dựa vào thành giường, khi nghe động tĩnh bên này mới xoay đầu nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau, Sở Y Linh nước mắt trong vô thức tuôn rơi, cô nhào đến bên Sở Tiêu còn chưa kịp ôm em vào lòng thì đôi môi chợt cảm thấy mềm mại, môi Sở Tiêu vậy mà đặt lên môi cô, hai mắt em phiếm hồng giữ thật chặt Sở Y Linh không cho chạy thoát.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv