“Lên đây.” Ngay lúc Vương Nguyệt Hoa đang hít hít mũi, say mê trong giấc mộng thì giọng nói lạnh lùng của Đông Xu cất lên.
Một câu nói đã đánh vỡ cảnh trong mơ của Vương Nguyệt Hoa.
Vương Nguyệt Hoa đột nhiên bừng tỉnh, lúc phản ứng lại đã thấy gương mặt bình tĩnh, xa lạ hơn nữa lãnh đạm của con gái mình.
Ngẫm lại ngày hôm qua mình moi mấy khúc đũa gãy dưới đất lên, Vương Nguyệt Hoa chợt rùng mình một cái.
Giây kế tiếp lại nhìn bàn thịt.
Vẫn còn nằm ở đấy!!!
Thế nhưng thịt vẫn còn ở đó!!!
Vậy có phải mình đang nằm mơ không?
Vương Nguyệt Hoa không tin nổi mà véo mặt mình một cái, sau đó thì la ai ai lên một tiếng.
Sau khi phản ứng lại tiếng hét của mình có thể đánh thức chồng và con trai thì bà ta lại bụm chặt miệng mình lại.
Lúc này, Vương Nguyệt Hoa nhớ tới lời nói hôm qua của Đông Xu rằng hôm nay bà sẽ có thịt ăn.
Tiền đề là bà phải nghe lời.
Vậy là thật sự có thịt ăn sao?
“Điềm Điềm à, cái này…” Vương Nguyệt Hoa vẫn có chút không dám tin, nhưng sau đó bà chợt nghĩ gì đó mà đen mặt lao ra ngoài cửa chạy đến sân nuôi gà.
Mấy năm nay chính sách đã mở rộng hơn cho nên trong nhà có thể nuôi một vài con gia cầm, nhưng số lượng lại có hạn chỉ được nuôi hai đến ba con mà thôi, nhiều hơn sẽ bị nhà nước tịch thu.
Heo thì không cần nghĩ tới, đã có đội sản xuất có nhiệm vụ nuôi heo rồi, hộ nhà nông không thể tự mình nuôi.
Vả lại cũng không ai đi nuôi heo vì chúng quá tốn lương thực.
Người còn không đủ ăn, lấy đâu ra cho heo ăn?
Vương Nguyệt Hoa vừa bình tĩnh lại phản ứng đầu tiên của bà ấy là chẳng lẽ con gái mình lấy hai con gà mái già đẻ trứng trong nhà đem đi hầm rồi sao?
Bà ấy vọt vào sân lại thấy gà vẫn còn.
Lúc này Vương Nguyệt Hoa mới thoáng yên tâm.
“Gọi mọi người ra ăn cơm đi, thịt nguội sẽ tanh.” Đông Xu không thèm để ý đến Vương Nguyệt Hoa cũng không quan tâm bà ấy đang tưởng tượng cái gì.
Cô chỉ dùng giọng lạnh lẽo nhắc nhở một tiếng rồi ngồi xuống chờ ăn cơm.
Đột nhiên Vương Nguyệt Hoa bừng tỉnh, bà ấy vội chạy đến phòng ở phía đông gọi chồng mình, và hai đứa con trai dậy.
Người nhà họ Khương đó có một buổi sáng rất huyền ảo.
Họ được ăn thịt!
Đây là chuyện từ trước đến nay đều không dám nghĩ đến.
Điều kiện của nhà họ Khương không tốt, nếu không thì cũng không để hai đứa con trai đều đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ.
Ăn thịt chính là một việc vô cùng xa xỉ ở nhà họ Khương.
Cho nên mãi cho đến khi cả nhà ăn no căng, thịt vẫn còn thừa lại một nửa, người nhà họ Khương vẫn còn mơ hồ chưa tỉnh lại.
“Sau này ngoan ngoãn nghe lời, đừng gây rối thì đảm bảo sau này mọi người đều thường xuyên có thịt ăn.” Sau khi Đông Xu buông đũa xuống thì lạnh giọng nhắc nhở.
Cả nhà đều thành thật gật đầu.
Vốn dĩ Đông Xu chỉ định nói nhiêu đó thôi, nhưng nhìn Vương Nguyệt Hoa lại không thể không nói một câu cảnh tỉnh: “Sau này mẹ ít qua lại với đám cậu đi, đầu óc bọn họ không bình thường sẽ dạy bậy mẹ.”
Rõ ràng một câu khó nghe như vậy nhưng giọng điệu cuối cùng lại có phần yêu thương, khiến Vương Nguyệt Hoa rưng rưng nước mắt.
Lúc này, Vương Nguyệt Hoa thậm chí bởi vì một bữa thịt mà đã bắt đầu nghĩ đến trước đó có phải mình đã đối xử quá tệ với con gái mình hay không?
Nhưng thái độ của mình như vậy là học được từ ai?
Còn không phải do chị dâu và mẹ mình ở nhà sao? Họ cứ mãi nhắc nhở mình rằng con gái cũng chỉ là đồ tốn cơm tốn gạo?
Nhưng mẹ chồng của bà, một người phụ nữ thích gây rối như vậy còn chưa từng nói qua những lời khó nghe như vậy.
Nhưng mẹ và chị dâu mình lại cứ nói với mình rằng con gái chỉ đồ tốn cơm tốn gạo, nuôi không để chết là được.
Bây giờ ngẫm lại đúng là đầu óc không bình thường.
Con gái nhà họ mới không phải đồ tốn cơm tốn gạo đâu.
Vương Nguyệt Hoa bị một bữa thịt thu mua, trong lòng còn nghĩ nhà mẹ đẻ đầu óc không bình thường và định phân chia giới hạn với họ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thì Đông Xu có thể biết, sở dĩ Vương Nguyệt Hoa khắt khe với con gái mình. Một là vì giới hạn của niên đại này, một nguyên nhân khác chính là bị chị dâu và mẹ của bà ấy tẩy não.
Cái nhà kia toàn cực phẩm, Đông Xu cũng không có hứng đi quản họ.
“Còn có, chuyện trong nhà mình được ăn thịt, giữ miệng chặt một chút, những thứ này đều là bắt từ trên núi xuống. Không muốn bị giam trong chuồng bò thì tự biết mình nên nói thế nào đi.” Đông Xu không muốn vì chuyện mình lên núi bắt vài con động vật nhỏ mà chọc phải phiền toái.
Sau khi lên tiếng uy hiếp thì cô đứng dậy rời đi.
Vương Nguyệt Hoa nghĩ đến cái chuồng bò vừa hôi vừa dơ, chợt rùng mình một cái.
Vốn dĩ trong lòng bà ấy còn đang nghĩ, tuy rằng phân chia giới hạn nhưng dù sao mẹ mình đời này cũng không dễ dàng, bà còn định đem một bát thịt dư lại cho nhà mẹ đẻ đâu.
Nhà mẹ đẻ của bà ấy cũng không xa, ngay thôn bên cạnh thôi. Lúc này bà đi lẹ một chút thì có thể về trước khi khởi công.
Nhưng bị Đông Xu nhắc nhở như vậy, lại nghe nói đây là thịt săn từ trong núi. Đầu óc Vương Nguyệt Hoa tức khắc thanh tỉnh lại.
Bà trừng mắt gay gắt cảnh cáo ba người đàn ông nhà mình, rồi sau đó đứng dậy dọn dẹp.
Đương nhiên thịt được cho vào tủ chén khóa kỹ lại, không cho người khác nhìn thấy.
Hôm nay công việc đồng áng vẫn là gieo cấy.
Việc này sẽ liên tục trong khoảng chừng một tuần, rốt cuộc diện tích ruộng cày ở Đại Tây Bắc rất rộng lớn. Cho dù vị trí xa xôi như đại đội Bàn Thạch cũng có diện tích đất đai vô cùng rộng.
Dân cư không nhiều lắm, nên cần mọi người bận rộn trong thời gian lâu hơn một chút.
Nhiệm vụ hôm nay của Đông Xu, ngoài trừ gieo hạt còn phải âm thầm quan sát số liệu dị thường Lữ Đào, còn có nhân vật trên đầu có ba dấu chấm hỏi lớn Hàn Chiêu.
“Hàn Chiêu, anh và Điềm Điềm chung một tổ đi, con bé này làm việc nhanh lắm. Ngày hôm qua đám người Nhị Dân bị rượt chạy không nổi nữa rồi, thể lực của anh tốt có thể làm việc cùng cô ấy.” Người ghi điểm phân chia tổ đội hôm nay.
Hàn Chiêu nghe nói hai người cùng tổ với Đông Xu hôm qua, hôm nay chân đã đau đến mức suýt thì đứng dậy được.
Vốn dĩ Hàn Chiêu còn cảm thấy mấy người đó ra vẻ, sao có thể bị một cô bé đuổi đến chân bị chuột rút được chứ.
A!
Hàn Chiêu rũ mắt, đáy mắt hiện lên sự châm chọc nồng đậm.
Sau đó, không đến nửa ngày anh ta đã bị vả mặt!
Tốc độ của Đông Xu đặc biệt nhanh.
Ngày hôm qua bởi vì chỉ được ăn lương khô đơn giản, cho nên tốc độ còn chưa đủ nhanh.
Bữa sáng hôm nay được ăn thịt cho nên thể lực lại được tăng cường.
Tuy rằng không có mạnh như lúc ở tinh tế, có giá trị vũ lực 3S, nhưng tinh thần lực cường đại. Vả lại có thêm thịt vào thì chuyện như gieo hạt cũng chỉ một chút chuyện nhỏ.
Sau khi gieo xong hai mươi cân hạt giống, Hàn Chiêu cảm thấy bắp chân mình đã hơi run rẩy.
Bình thường anh ấy vẫn luôn chú ý rèn luyện, hơn nữa làm toàn việc nặng, thỉnh thoảng còn lên núi chạy việt dã một chuyến.
Kết quả, còn chưa đến nửa buổi sáng đã bị cô gái trẻ phía sau đuổi đến mức bắp chân run rẩy.
Nói ra ai tin chứ?
Hàn Chiêu hiếm khi lại buông lòng coi thường, mà quay đầu nhìn thoáng Đông Xu phía sau lưng.
Chỉ đáng tiếc lúc này Đông Xu không nhìn anh ấy.
Nhưng bởi vì ánh mắt của anh ấy nhìn đến mình, nên Đông Xu mẫn cảm ngẩng đầu lên nhìn anh ấy một cái.
Vẻ mặt cô không vui không buồn, hoàn toàn không giống một cô gái ở nông thôn.
Ý thức được suy nghĩ của mình, trong lòng Hàn Chiêu liền cảm thấy không ổn.
“Muốn tôi chậm lại một chút sao?” Đông Xu cho rằng Hàn Chiêu đang mệt cho nên mới quay đầu nhìn mình.
Ngày hôm qua hai anh chàng kia mệt đến không chịu nổi cũng quay đầu lại lấy lòng nhìn mình.
Đông Xu lợi dụng trí não phân tích xem đối phương có phải thật sự mệt mỏi hay chỉ là lười biếng, rồi mới ra quyết định có nên giảm tốc độ hay không.
Bây giờ thấy ánh mắt của Hàn Chiêu hơi mãnh liệt, còn có chút phức tạp nên Đông Xu theo bản năng hỏi một câu, trong đầu lại nghĩ đến một chuyện khác.
Một việc không thể tưởng tượng nổi!