Hết nửa buổi sáng Lữ Đào đã rải được một sọt hạt giống, trọng lượng khoảng chừng mười cân, sai số cũng sẽ không vượt qua hai cân.
Nhưng mà căn cứ vào độ lớn nhỏ của nắm tay của đối phương, còn có tần suất rải hạt thậm chí còn có độ dài của luống phải rải hạt vào buổi sáng. Đông Xu có thể phân tích ra được.
Đối phương nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng đến tám cân hạt giống, dư lại hai cân hạt giống đã không cánh mà bay!
Sau khi Lữ Đào rải xong sọt hạt giống này thì lại đi lãnh hạt giống mới.
Nhưng Đông Xu đã đặc biệt quan sát cẩn thận, đem tất cả số liệu trong đầu mở ra xây dựng lại lần nữa.
Nhưng vẫn thiếu hai cân.
Hại giống không phải lương thực, hơn nữa vì gia tăng số lượng sống của chúng, phía trên hạt giống còn được tẩm thuốc, căn bản không thể ăn được.
Cho nên trộm giấu ăn sao?
Căn bản không có khả năng!
Đó là lén trộm về nhà trồng sao?
Quan hệ người nhà họ Lữ không tốt, nghe nói tối qua vào nửa đêm họ còn gây gổ đánh nhau một trận.
Hôm nay xem bộ dạng của Lữ Đào còn xem như bình thường.
Nhưng trên mặt bác hai gái của cô ấy lại có thêm vài vết cào, không rõ tình hình chiến đấu đêm qua thế nào.
Nhưng xem ra thì vết cào trên mặt mẹ của Lữ Đào nhiều hơn.
Cho nên là nhờ có sự che chở của mẹ mình mà Lữ Đào mới không bị thương.
Quan hệ với nhà họ Lữ không tốt như vậy, Lữ Đào còn hận không thể đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ với họ.
Như vậy vì sao cô ấy muốn giấu hạt giống về nhà trồng chứ?
Hơn nữa đó là hai cân hạt giống, không phải hai lạng mà có thể cất vào túi mang về nhà.
Thậm chí Đông Xu đã dùng thị lực siêu mạnh của mình quan sát từ trong ra ngoài Lữ Đào một lần.
Không thấy hạt giống đâu.
Trên người cô ta căn bản là không có giấu hạt giống!
Như vậy thì đống hạt giống đó đi đâu rồi?
Đông Xu dám khẳng định, số liệu phân tích của mình không có vấn đề.
“Không cần.” Hàn Chiêu cắn răng đáp lại hai chữ, sau đó đen mặt nhìn sang chỗ khác.
Đông Xu vừa nghe anh ấy nói vậy thì còn hơi sửng sốt một chút.
Sau đó mới nhận ra đối phương là trả lời câu hỏi trước đó của mình ‘Có cần chậm lại một chút không’, Đông Xu gật đầu cũng không nói chuyện nữa.
Trong lòng cô còn đang suy nghĩ về hai cân hạt giống không cánh mà bay trong tay Lữ Đào.
Mãi cho đến khi gieo cấy buổi sáng kết thúc, Đông Xu vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này, hơn nữa cuối cùng biến mất không chỉ hai cân hạt giống.
Mà là bốn cân.
Tuy rằng Lữ Đào làm việc khá tốt, nhưng dù sao cô ta cũng là người bản địa.
Không có tinh thần lực thêm vào như nữ chiến thần tinh tế Đông Xu, cho nên chỉ có thể làm việc bình thường.
Có điều một buổi sáng làm được hai mươi cân hạt giống cũng đã được xem là người phụ nữ có bản lĩnh.
Nhưng bốn cân hạt giống biến mất đâu.
Cả một buổi sáng Đông Xu gieo được bốn mươi cân hạt giống.
Người ghi điểm còn cho rằng mình gặp ảo giác.
Nhưng không phải đâu.
Anh ta đã đích thân giao hạt giống cũng đích thân ghi chép.
Lại còn bảo Hàn Chiêu ghi nhớ số lượng luống mà.
Số lượng nhiều đến mức khiến người ghi điểm hít thở không nổi.
“Sáu công điểm.” Một buổi sáng sáu công điểm, đây là một thao tác khiến người ta hít thở không nổi mà cũng chẳng thể phản bác lại.
Nghe thấy người ghi điểm nói vậy, vốn dĩ còn có mấy người phụ nữ không phục.
Nhưng sau khi xem Đông Xu rải bốn mươi cân hạt giống thì tất cả đều rụt đầu bỏ về.
Nhưng mà tâm tư lại lung lay theo.
Tuy rằng điều kiện của nhà lão Khương không tốt nhưng con bé này quả thật rất làm được việc.
Nếu cưới về nhà mình thì chính là có một cái sức lao động khỏe còn dùng tốt đâu.
Hàn Chiêu đi đằng sau đám phụ nữ này, bắp chân còn đang run rẩy.
Nghe thấy lời bàn tán ba hoa của đám phụ nữ khi Hàn Chiêu cười lạnh.
Cho rằng chỉ cần người có khả năng làm việc thì dám cưới về nhà sao?
Không sợ quay đầu lại người ta nổi giận rồi đánh hết đám các người đến cha mẹ cũng nhận không ra sao?
Nhưng mà cô bé kia thể lực tốt thật đấy.
Một buổi sáng rải bốn mươi cân hạt giọng, quả thực Hàn Chiêu cũng không dám tin.
Cũng bởi vì chính anh ta là người cày ruộng phía trước, nếu đổi thành người khác thì e rằng làm xong một buổi sáng rồi sẽ bị tàn phế mất.
Bởi vì buổi sáng làm được sáu công điểm cho nên buổi chiều Đông Xu không định xuống ruộng.
“Chiều này con không xuống ruộng, mẹ xin nghỉ với người ghi điểm dùm con, còn chỗ đại đội trưởng thì để con tự đi.” Vào lúc ăn trưa, Đông Xu nói vài chuyện với Vương Nguyệt Hoa.
Vương Nguyệt Hoa nghe vậy thì thành thật gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo.
Thật ra cho dù sáng nay Đông Xu không kiếm được công điểm trở về thì Vương Nguyệt Hoa cũng thành thật gật đầu.
Đầu óc của bà ấy cũng không phải không bình thường mà bà ấy không muốn biến thành cây đũa hôm qua bị đánh văng vào trong đất!
Cho nên con gái nói cái gì thì chính là cái đó.
Nghe lời sẽ có thịt ăn.
Sống sót không tốt sao?
Vào buổi chiều, Đông Xu trực tiếp đi tìm đại đội trưởng.
Đại đội trưởng tên là Tôn Kiến Thành, năm nay chưa đến năm mươi tuổi.
Là một anh nông dân đặc biệt chất phác.
Bình thường ông vẫn hay cùng mọi người xuống ruộng, nhưng thường thì là phối hợp phân chia công việc dưới ruộng và phối hợp cùng làm việc với người ghi điểm.
Nhưng gieo cấy vụ xuân, cây trồng vụ hè và thu hoạch vụ thư những lúc thời tiết ngày mùa đặc thù thì ông vẫn sẽ tự mình xuống ruộng để gia tăng tốc độ.
Lúc Đông Xu tìm thấy ông ấy thì ông ấy vừa mới thổi còi và phối hợp với người ghi điểm phân chia công việc buổi chiều.
Thật ra buổi chiều thì dễ hơn nhiều rồi, buổi sáng phân tổ nếu không có vấn đề gì thì buổi chiều tiếp tục như vậy.
Hàn Chiều vừa thấy buổi chiều Đông Xu không tới, nghe nói là xin nghỉ thì cư nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc anh ta phản ứng lại bản thân vậy mà thầm thở phào nhẹ nhõm thì tức đến bật cười.
Vốn dĩ diện mạo của anh ấy đã đẹp, mắt sáng như sao mày sắc như kiếm, ngũ quan rất anh tuấn, hơn nữa còn cao ráo cường tráng nên được rất nhiều cô gái trong thôn thích.
Tuy rằng càng nhiều cô gái thích loại người bóng loang như Lữ Thụ.
Nhưng vẫn có nhiều người thích dạng như Hàn Chiêu.
“Tôi cùng tổ với anh Hàn Chiêu đi.” Khương Hiểu Lan ngượng ngùng nắm góc áo, thường thường dùng khóe mắt liếc nhìn Hàn Chiêu.
Kết quả lại bị Hàn Chiêu tàn nhẫn cự tuyệt: “Không được, quá yếu, đổi một người phụ nữ mạnh khỏe một chút đi.”
Gieo cấy vụ xuân rất bận, mọi người đều đẩy nhanh tốc độ.
Hạt giống sớm ngày gieo vào đất thì mọi người mới an tâm.
Người ghi điểm vừa nghe thấy yêu cầu của Hàn Chiêu thì đã lập tức an bài một người phụ nữ tay chân lanh lẹ cùng tổ với Hàn Chiêu.
Sau khi Khương Hiểu Lan thấy vậy thì oán giận dậm chân, trong miệng còn mắng một câu: “Con tiện nhân Khương Điềm Điềm.”
“Được rồi, được rồi, cô lại không đẹp như người ta, anh Hàn Chiêu có thể coi trọng cô sao? Nằm mơ đi.” Khương Hiểu Ngọc bên cạnh hừ hai tiếng rồi liếc mắt khinh thường nói.
“Vậy thì cũng chướng mắt cô thôi đồ giá đỗ.” Khương Hiểu Lan bị Khương Hiểu Ngọc châm chọc thì tức đến suýt thì nổ tung.
Hai người cô một câu tôi một câu, ồn ào vui vẻ, nhưng mà giọng nói cũng không lớn nên không khiến nhiều người để ý.
Cố tình lại có một người đàn bà không có mắt, thấy Khương Hiểu Lan và Khương Hiểu Ngọc đứng cùng một chỗ thì cười ha hả trêu chọc: “Nhà lão Khương tuy nghèo nhưng con gái lớn lên lại thua kém nha, Hiểu Lan và Hiểu Ngọc lớn lên trông giống như hai chị em ruột thịt vậy. Nhưng đẹp nhất vẫn là con bé Điềm Điềm kia, vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp.”
Người đàn bà đó nói xong thì cười ha hả rời đi.
Để lại Khương Hiểu Ngọc và Khương Hiểu Lan đứng đó trừng mắt oán giận.
Đông Xu không quan tâm những chuyện này, bây giờ cô đang đàm phán với đại đội trưởng Tôn.
Đúng vậy là đàm phán.
Đồ ở trên núi, những mục tiêu lớn như lợn rừng, nữ chiến thần tỏ vẻ mình hoàn toàn có thể săn về.
Nhưng mỗi mình nhà mình ăn thì chắc chắn ăn không vô, vả lại mục tiêu lớn như vậy một khi bị phát hiện rồi cử báo, thì tính chất sẽ rất nghiêm trọng.
Nếu ăn không hết vậy thì giao cho đại đội đổi lấy chút ích lợi vậy.
Công điểm bình thường quá ít không đủ nhìn.
Một con lợn rừng, cho dù đại đội trưởng cho thể diện thì nhiều nhất cũng chỉ có thể mãn công điểm là mười.
Nhưng đối với Đông Xu mà nói thì nó vẫn quá ít.
Trả giá kém xa thu hoạch, nữ chiến thần cảm thấy không có lời.