Lữ Đào hỏi mà cả người cô ấy lại tản ra hơi thở tuyệt vọng nồng đậm, khiến Đông Xu nhịn không được mà nhíu mày.
Nếu Lữ Đào là trọng sinh giả, như vậy trước khi quay về quá khứ, cô ấy nhất định sống vô cùng cực khổ.
Cho nên, hiện tại mới như bây giờ không muốn phản kháng nữa.
Đã từng đau, đã từng khóc, hiện giờ bắt đầu lại, cô tất nhiên sẽ không lựa chọn con đường trước kia.
Cái niên đại này đối với phụ nữ đã vốn không dễ dàng, những người phụ nữ như Lữ Đào chịu đựng bị gia đình đánh chửi không ít.
Thật ra Đông Xu rất không quen nhìn thấy như vậy.
Chỉ có kẻ vô năng mới tìm cảm giác tồn tại trên người kẻ yếu.
Người nhà họ Lữ chính là dạng người bắt nạt người nhà thôi.
Đông Xu hơi xắn tay áo lên, cảm thấy lúc cần thiết, bản thân cũng đến giúp cô ấy.
Đông Xu nhưng không có tấm lòng bênh vực kẻ yếu gì, chỉ là cô rất tò mò, những hạt giống kia Lữ Đào đã để ở đâu?
Nếu giúp đỡ Lữ Đào, có thể cô ta sẽ nói ra hay không?
Chuyện này, phỏng chừng là bí mật của Lữ Đào hỏi thì không tốt lắm.
Đông Xu quyết định quan sát trước, căn cứ tình huống hiện tại để xem có cần giúp đỡ hay không.
Mà Lữ Đào sau khi tuyệt vọng hỏi, Lữ Nhị Căn ngây người tại chỗ, cầm chổi trên tay, ông ta lạikhông nói nên lời một câu nào.
Ông ta không thích con gái, vợ lại sinh ba đứa con gái, một đứa con trai cũng không sinh được, bởi vậy Lữ Nhị Căn ở trong nhà không dám ngẩng đầu lên, ra ngoài cũng không có tự tin.
Ông ta thích Lữ Thụ cũng chỉ vì nghĩ lỡ như vợ lại không sinh được con trai, về sau chính mình còn có người dưỡng già và làm đám tang cho mình.
Hiện giờ bị Lữ Đào hỏi như vậy, Lữ Nhị Căn trong lòng có chút hoảng loạn.
Bà Lữ thấy Lữ Nhị Căn không còn sức chiến đấu, thì chuẩn bị tự mình lên.
Kết quả, Lữ Đào cười lạnh nói:
“Bà nội cũng muốn đánh cháu sao? Sao vậy mười sáu đồng tiền kia, bà với bác hai gái chia không đều, bây giờ trong lòng khó chịu nên muốn tìm người trút giận sao?”
Một câu nói của Lữ Đào đã khiến mọi người xung quanh đều hít hà một hơi.
Mười sáu đồng tiền?
Đây là ý gì?
Lữ Đào căn bản không cho bà nội cơ hội phản bác, cô ta quay đầu lại nói với thím Lưu:
“Bác hai gái chính là đã thu tiền cọc lễ hỏi của nhà trai, nghe nói khoảng mười sáu đồng tiền, đêm qua còn chia với bà nội cháu, nhưng hình như vì chia không đều hai người còn đánh nhau đâu.”
Thật sự là mười sáu đồng tiền, nhưng lúc chia tiền ra sao thì là do Lữ Đào bịa ra thôi.
Dù sao như thế nào cũng không quan trọng, người khác chỉ muốn nghe tin tức gây cấn thôi.
Ai quản chi tiết có đúng hay không, có chuyện để xem là được.
Bác hai gái đương nhiên không nghĩ đến, chuyện bà ta cầm của nhà trai mười sáu đồng tiền mà Lữ Đào cũng biết?
Sao con nhỏ đó biết được?
Bác hai gái nghĩ nghĩ, rồi nhìn về phía bà Lữ.
Đêm qua chia tiền, bản thân bà ta cầm mười đồng, cho bà Lữ sáu đồng, vì để hôm nay bà Lữ nhảy ra hỗ trợ.
Vốn dĩ bà Lữ không muốn làm, ở cái nhà này bà Lữ làm chủ, sao lại nguyện ý lấy ít tiền như vậy.
Nhưng bác hai gái ở nhà cũng là người có tiếng nói, cho nên hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng tuy không phục nhưng bà Lữ đành chịu lấy phần ít.
Bác hai gái hoài nghi nhìn bà Lữ.
Bà ta cảm thấy là do bà Lữ không cẩn thận nói ra, mới xảy ra chuyện như vậy.
Bà Lữ vừa thấy con dâu nhìn mình như vậy, bà lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay mắng:
“Mày cái con quỷ này, mày nhìn tao làm gì? Tao dù có lấy ít tiền thì cũng không đem chuyện đó nói cho con nhỏ kia, coi lại mày xem, có phải hay không mày lại đi khoe khoang với Tiểu Bảo?”
Tiểu Bảo mà bà Lữ nói là con trai út trong nhà bác hai, thằng bé rất hay nói nhảm.
Năm nay mười một tuổi rồi nhưng bởi vì cứ lảm nhảm cho nên cũng không được người trong nhà thích, ở bên ngoài cũng vậy.
Bác hai gái hoài nghi bà Lữ, bà Lữ lại hoài nghi bác hai gái.
Kết quả vốn là chuyện chỉ cãi nhau vài câu là xong thì hiện giờ lại càng tệ hơn.
Bác hai gái chỉ mắng một câu mà thôi, mà dưới sự hồ đồ, bà Lữ đã nhảy dựng lên như vậy, còn không phải gián tiếp thừa nhận là bọn họ đã lấy tiền rồi sao?
Mọi người vừa nghe bà Lữ nói, thì biết ngay là Lữ Đào không nói dối.
Ánh mắt nhìn bà Lữ và bác hai gái đều không tán đồng.
Tuy rằng chuyện bán cháu gái cũng không hiếm gặp.
Nhưng bà Lữ với bác hai gái làm như vậy.
Mối hôn sự còn chưa xác định đã cầm tiền của nhà trai.
Hai người chia tiền thì cũng không thành vấn đề, bà Lữ là chủ nhà, bác hai gái là bà mối.
Nhưng tốt xấu gì cũng chia cho mẹ của người ta một chút chứ.
Một đồng hai đồng cũng được, ít nhất cũng có lòng.
Kết quả đâu?
Vả lại nhà trai cho Lữ Đào lễ hỏi, liên quan gì hai người?
Bà Lữ bị người trong thôn dùng ánh mắt chỉ trích nhìn, bà ta lập tức biết bản thân đã xúc động mà nói lộ ra.
Bà ta không nghĩ được biện pháp gì, chỉ có thể lại véo Lữ Nhị Căn.
Lữ Nhị Căn bị mười sáu đồng tiền làm cho hoảng sợ.
Nhiều tiền như vậy trước giờ ông ta còn chưa từng thấy đâu.
Bị mẹ véo, Lữ Nhị Căn còn chút ngây người, nhưng rất nhanh ông ta đã tỉnh táo lại.
Chị dâu có tiền cũng tốt, như vậy Lữ Thụ lại có thể ăn nhiều đồ bổ.
Lữ Nhị Căn không hề nghĩ đến, tiền này là tiền lễ hỏi của con gái ông ta, ông ta làm cha đương nhiên có tư cách lấy.
Trong đầu của ông ta chỉ nghĩ đến việc có thể khiến Lữ Thụ được ăn sung mặc sướng.
Mọi người kỳ thật cũng không biết Lữ Nhị Căn đang nghĩ cái gì.
Chỉ thấy ông ta ngây ngốc cười, sau đó ôn tồn nói với Lữ Đào:
“Được rồi, Đào, đừng cãi lời nữa, bà nội quản cái nhà này, tiền chia như thế nào bà sẽ tự định đoạt.”
Người dân trong thôn: “???”
Tuy lời này nghe không sai, nhưng từ miệng Lữ Nhị Căn nói ra, lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Lữ Đào trong lòng chỉ có cười lạnh.
Cho nên, từ sớm cô ấy đã không nghĩ sẽ thay đổi người cha này, cô không ôm hi vọng gì với ông ta cả.
Mà Chu Tiểu Thảo sau khi nghe vậy thì trầm mặc thật lâu, rốt cuộc bà ta cũng bùng nổ.
Hôn sự của con gái, bà là người cuối cùng được biết, bà không tức.
Chồng mình đi thiên vị cho Lữ Thụ, bà cũng không tức.
Mẹ chồng với chị dâu cùng nhau khi dễ bà, bà cũng quen rồi cho nên không tức.
Chồng mình đánh con mình, bà có thể chắn sẽ chắn, không thể chắn cũng không thể làm gì, gia đình nhà ai mà không giáo huấn con cái như vậy, bà không tức.
Nhưng bà ta còn chưa gật đầu đồng ý hôn sự của con gái bà mà mẹ chồng với chị dâu đã thu một phần tiền lễ hỏi rồi, hơn nữa còn không thèm thông báo mình một tiếng.
Lữ Nhị Căn lại nói như vậy.
Chu Tiểu Thảo nhịn không nổi nữa rồi.
Cho dù là tượng đất cũng có ba phần lửa giận trong mình.
Có thể mấy năm nay bà ta quá thành thật, cho nên bà ta bảo hộ không được bản thân, cũng không bảo hộ được ba đứa con.
Nhìn thấy ba đứa con gái gầy đến chỉ còn da bọc xương, nghĩ đến mỗi ngày mình đều thức khuya dậy sớm, dốc sức làm việc còn nhiều hơn đám đàn ông, kết quả đổi lấy chỉ như vậy.
Chu Tiểu Thảo lúc nào cũng trầm mặc đã bùng nổ.
Bà đẩy ngã Lữ Nhị Căn, đẩy mạnh đến nỗi Lữ Nhị Căn lùi về sau vài bước, cuối cùng ông ta té ngã ngồi xuống đất.
“Tiểu Thảo, cô đang làm gì vậy?”
Trong lòng Lữ Nhị Căn còn đang vui vẻ, đột nhiên bị bà vợ mình đẩy làm cho ông ta có chút ngây người.
Chờ tỉnh lại, ông ta nhíu mày, lạnh giọng nói.