Lữ Đào vô cùng bình tĩnh nghe bác hai gái nói cho hết.
Lúc đầu mọi người còn nghĩ khuyên ngăn.
Kết quả, Lữ Đào lại đi về phía trước, đi đến trước mặt của một người phụ nữ khá lớn tuổi, cô bình tĩnh hỏi:
“Thím Lưu, thím là người của đại đội Lưu Thủy vậy thím có biết một người tên là Mã Nhị Trụ trong thôn đó không?”
Vừa nghe Lữ Đào hỏi như vậy, bác hai gái đang khí thế bỗng hoảng loạn.
Theo bản năng bà ta định chạy đến che miệng của thím Lưu.
Nhưng thím Lưu lại không phải Lữ Đào, có thể để bà ta muốn làm gì thì làm.
Cho nên xoay người né khỏi bàn tay của bác hai gái, thím Lưu có chút ngạc nhiên nói:
“Biết chứ, ở thôn của chúng tôi có một tên Mã Nhị Trụ vừa què vừa hung dữ. Nếu không phải cha nó làm nghề thợ mộc cho người ta, thì làm sao nó có thể cưới được vợ, cưới về còn không biết quý trọng, lần trước thím về nhà mẹ có nghe nói, người vợ thứ hai của nó cũng bị nó đánh tới bỏ chạy rồi.”
Nói đến đây, thím Lưu lại có chút buồn bực hỏi:
“Đào à, cháu hỏi thím vậy là có ý gì? Tên Mã Nhị Trụ kia bị vô sinh nha. Hai người vợ trước đó của nó, một người bị nó đánh chết, một người thì bị đánh bỏ chạy, nhưng một đứa con cũng không sinh được.”
Bác hai gái lúc này liều mạng chạy đến cản Lữ Đào .
Kết quả Lữ Đào chỉ nở một nụ cười đầy châm chọc, sau đó cao giọng nói:
“Bác hai gái ngoài miệng thì nói yêu thương cháu, nhưng lại muốn gả cháu cho tên đó đấy.”
Thím Lưu vừa nghe thấy vậy thì nóng nảy, vội la lên khuyên can bà Lữ:
“Ôi trời ơi, không được gả đâu, bà Lữ à, tên Mã Nhị Trụ này hơn bốn mươi rồi, có thể làm cha của con Đào luôn đó, các người dù muốn bán cháu gái, cũng không thể bán cho người như vậy chứ.”
Ý đồ xấu bị vạch trần khiến sắc mặt của bà Lữ và bác hai gái càng khó coi.
Vì sao một mối hôn sự tốt như vậy mà bác hai gái của Lữ Đào lại không nghĩ đến mấy đứa cháu gái nhà mẹ mình.
Sao lại có chuyện tốt như vậy chứ, đây chính là hố lửa!
Bà Lữ ngồi ở kia véo Lữ Nhị Căn một cái. Khiến ông ta im lặng nửa ngày, lúc này mới nói ra được một câu:
“Đào, mày đừng cãi lời nữa, nghe lời bà nội đi, bà nội không hại mày đâu.”
Mọi người rõ ràng không tán đồng, Lữ Nhị Căn người này nhát gan lại không thích nói chuyện thì thôi đi.
Lúc này, mẹ mình rõ ràng muốn đẩy con gái mình vào hố lửa, mà thân làm cha của con bé, ông ta lại nói như vậy?
Lữ Đào nghe xong lời của Lữ Nhị Căn, cô không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Kiếp trước cũng không phải như vậy sao?
Bác hai gái nói là giới thiệu cho cô một mối hôn sự tốt, còn khuyên cô gả qua đi.
Lữ Đào khi ấy tuy chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng cũng biết bác hai gái chắc chắn không có ý tốt.
Nhưng bình thường cô chỉ ở đại đội của mình, chuyện ở bên ngoài cô không hiểu biết gì.
Hơn nữa lúc ấy, cô đã có chút cảm tình với Trương Thiết Quân.
Cũng không muốn gả cho người đàn ông mà bác hai gái giới thiệu, trái tim của Lữ Đào đã có chủ, cho nên cô đã làm ra quyết định gan dạ nhất trong mười bảy năm cuộc đời mình.
Cô phải gả cho Trương Thiết Quân.
Lúc ấy Trương Thiết Quân thấy cơ hội trở về thành phố đã vô vọng, anh ta nói nghĩ sẽ định cư ở đại đội Bàn Thạch này.
Anh ta rất kén chọn, muốn cưới vợ, còn muốn phải xinh đẹp lại còn phải biết làm việc.
Như vậy về sau, anh ta có thể hưởng phúc một chút.
Mục tiêu của anh ta là Lữ Đào và một cô gái khác trong thôn, anh ta cứ như thế theo đuổi hai cô gái, nhưng lại không chịu xác định.
Mãi cho đến khi Lữ Đào đến và nói phải gả cho anh ta.
Trương Thiết Quân mới đưa ra quyết định, cuối cùng anh ta đồng ý.
Nhà họ Lữ tuy rằng loạn, nhưng Lữ Đào gả cho anh ta thì dọn qua ở với anh ta.
Về sau anh ta sẽ lại tẩy não Lữ Đào , khẳng định khiến cô không qua lại với bên nhà họ Lữ nữa.
Như thế lại vừa lúc.
Trương Thiết Quân vì làm an lòng Lữ Đào , còn lấy cái đồng hồ cũ anh ta thường đeo trên tay đưa cho Lữ Đào, thể hiện quyết tâm muốn cưới cô.
Kết quả đâu?
Cái đồng hồ kia bị Lữ Đào đem về nhà, còn đeo chưa ấm tay thì đã bị cha và bà nội gỡ xuống đem cho Lữ Thụ.
Nếu là anh ruột của cô thì Lữ Đào còn chịu.
Ai bảo cô là con gái chứ.
Nhưng đây chỉ là anh họ thôi mà.
Hơn nữa cha của cô, mỗi ngày đều chỉ quan tâm Lữ Thụ.
Cái này khiến Lữ Đào nản lòng thoái chí, bởi vậy lúc sau Trương Thiết Quân tẩy não cô mới thuận lợi như vậy.
Nghĩ đến đời trước, cuối cùng tên Trương Thiết Quân kia trở về thành rồi lại không có tin tức, để lại Lữ Đào và đứa con ở lại trong thôn, hai mẹ con phải chịu đựng sự cười nhạo của nhà mẹ, còn phải chịu ánh mắt lạnh nhạt của người dân trong thôn.
Cuộc sống những năm đó, hiện giờ nghĩ lại, Lữ Đào chỉ cảm thấy cả người đều lạnh, lạnh đến thấu xương!
Muốn thay đổi kết cục của kiếp trước, đương nhiên Lữ Đào sẽ không chọn Trương Thiết Quân nữa.
Nhưng mối hôn sự này cũng không thể đồng ý được.
Nghe thấy cha mình lại nói hệt như kiếp trước, lại bảo cô đừng cãi lời nữa, bảo cô nghe lời bà nội đi.
Nhưng bà nội thật sự làm vậy là vì cô sao?
Hoàn toàn không phải!
Lúc ấy cô đòi phải gả cho Trương Thiết Quân đã bị bà nội dùng que củi đánh gần chết.
Thật lâu sau đó, Lữ Đào mới được.
Bác hai gái và bà nội đã nhận mười sáu đồng tiền đặt cọc lễ hỏi của tên Mã Nhị Trụ kia, hai người chia nhau một người mười đồng, một người sáu đồng.
Lữ Đào không gả, thì số tiền này phải trả lại cho người ta, cho nên hai người cùng nhau buộc Lữ Đào gả cho tên kia.
Cuối cùng bức đến mức Lữ Đào gạo nấu thành cơm với Trương Thiết Quân.
“Tôi đã là chiếc giày rách, bà còn bắt tôi gả nữa không?”
Lúc ấy chuyện này đã gây ra ồn ào rất lớn, Lữ Đào vì thoát khỏi gia đình mình mà cũng không từ thủ đoạn.
Kiếp trước bởi vì Lữ Đào gây chuyện quá lớn, cho nên cuối cùng mối hôn sự kia cũng chẳng giải quyết được gì.
Kiếp này, những người này lại tính dùng lại trò cũ đó sao?
Lữ Đào sẽ không lại lựa chọn nhờ cậy vào một người đàn ông nào nữa, còn là một người đàn ông không đáng tin cậy đến cứu mình.
Cô muốn tự cứu!
“Phải không?” Lữ Đào chỉ bình tĩnh hỏi lại cha mình một câu.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô nắm tay mẹ cô người luôn một lòng che chở cho cô mà hỏi:
“Mẹ ơi, một người đàn ông như vậy, mẹ còn muốn tiếp tục sống với ông ta sao?”
Chu Tiểu Thảo bị hỏi như vậy thì không nói nên lời.
Mấy năm nay bà không phải không thất vọng về chồng mình.
Những loại suy nghĩ như có nên tiếp tục sống như vậy không, bà cũng có đôi khi nghĩ đến.
Nhưng bà chỉ là một người phụ nữ nông thôn không có bản lĩnh gì, rời khỏi chồng rồi phải làm sao sống đây?
Chu Tiểu Thảo không biết, lúc này bị con gái hỏi như vậy, cũng không biết nên nói như thế nào.
Nếu bà giỏi ăn nói thì mấy năm nay đã không bị người nhà chồng khi dễ.
Lữ Nhị Căn nghe Lữ Đào hỏi như vậy, ông ta lập tức cầm chổi muốn đánh cô:
“Mày cái con nhỏ chết tiệt này, mày nói bậy gì với mẹ mày đó?”
Chu Tiểu Thảo theo bản năng dùng thân mình che chắn cho Lữ Đào .
Nhưng Lữ Đào lại kéo bà ra, tự mình nhận lấy trận đòn roi đó.
Lữ Nhị Căn bình thường là một người giỏi làm việc nhà nông, cho nên ông ta rất khỏe.
Một đòn đánh vào người này, vô cùng đau, nhưng Lữ Đào vẫn nhịn.
Sau khi ăn mấy cái đòn roi, thấy cha lại định đánh tiếp, thì cô lại trốn đi:
“Mấy đòn khi nãy, coi như là trả lại ân dưỡng dục mấy năm nay của ông, kỳ thật mà nói thì ông ngoại trừ việc đã ban cho tôi sinh mệnh này, thì đã cho tôi cái gì đâu? Mấy năm nay, ngoại trừ mẹ tôi tiết kiệm mới khiến chị em chúng tôi có được một miếng ăn, thì ông người cha của chị em chúng tôi đã làm được gì?”
Hỏi đến đây, Lữ Đào cười giễu, cô vừa cười vừa rơi lệ hỏi:
“Mắng mỏ, cây chổi, que củi, còn gì đâu?”