Nữ Chiến Thần Của Group Hắc Bao

Chương 14: [Quyển 1]: Hiện Trường Nạn Đói Niên Đại Bảy Mươi (14)



Trừ bỏ mợ cả thì mợ út cũng đến, bà ngoại lúc này còn đang bận rộn loay hoay tìm kiếm ở kệ bếp.

Vương Nguyệt Hoa vừa cầm khăn lau dọn ở bếp, vừa nói chuyện với bà ngoại.

Hai đứa cháu nội của nhà bà ngoại cũng cùng đến đây.

Cả nhà này đều được nuôi mập mạp, không có chút nào giống như người sống khổ.

Ít nhất so với gia đình họ Khương vừa nghèo lại gầy thì hai đứa cháu của nhà họ Vương vẫn rắn chắc hơn nhiều.

Nhìn thấy như thế, Đông Xu chỉ lộ ra vẻ mặt nhàn nhạt, đối với người mợ cả nhiệt tình cô cũng chỉ gật đầu không hề nhiều lời.

“Mẹ, con đi nghỉ ngơi đây.” Nói với Vương Nguyệt Hoa một câu xong Đông Xu trực tiếp về phòng của mình.

Vương Nguyệt Hoa bị cái liếc mắt lúc sắp đi kia của con gái khiến cho bà lạnh cả sống lưng.

Vốn dĩ bà ấy bị mẹ bà quấn nửa ngày, đã có chút mềm lòng, tuy rằng trong nhà đã không còn thịt nhưng Vương Nguyệt Hoa lại nghĩ cho nhà mẹ mấy cân lương đem về.

Nhưng bị Đông Xu liếc mắt như vậy, liền khiến Vương Nguyệt Hoa tỉnh táo hoàn toàn.

Đặc biệt là khi thấy hai đứa cháu đều mập mạp như vậy.

Đâu có giống như bọn họ nói là ngày thường đều không có cơm ăn?

Đứa nhỏ kia nhìn còn mập mạp hơn cả hai đứa con trai nhà bà đâu?

Người chính là như vậy, đôi khi rất kỳ quái.

Bị tẩy não nhiều năm như vậy, thật ra Vương Nguyệt Hoa cũng rất khó để thực sự hoàn toàn thanh tỉnh.

Có thể nói, mấy năm nay bị mẹ ruột tẩy đến trong xương cốt đều đã xem bản thân là nô lệ rồi, Vương Nguyệt Hoa bị tẩy não nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng thanh tỉnh.

“Mẹ à, trong nhà không có thịt, mẹ lại quấn lấy con thì cũng không có đâu.” Vương Nguyệt Hoa lạnh lùng nói một câu, sau đó tiếp tục lau dọn nhà, căn bản mặc kệ người mẹ mặt dày của bà còn đang ở nơi đó đòi thịt.

Đương nhiên, bà Vương cũng không nói thẳng là muốn thịt.

Chỉ ở đó khóc than: “Ai da, con là không thấy anh em của con đâu, gieo cấy vụ xuân đều vô cùng bận rộn, mệt đến gầy đi nhiều rồi. Trong nhà lại không có gì để ăn, trừ bỏ lúc tết còn được ăn sủi cảo thịt, thì đâu còn lúc nào được ngửi qua mùi thịt đâu, con không đau lòng mẹ thì cũng đau lòng anh em của con đi mà.” Bà Vương vừa nói vừa gạt lệ.

Hai đứa con dâu cũng vội hát đệm.



“Đúng vậy, cô em chồng à, chị nghe nói Điềm Điềm nhà em, ngày hôm qua bắt được con lợn rừng. Sao con bé sao lại luẩn quẩn trong lòng mà giao cho đại đội chứ, nhà mình nhiều người như vậy mà.”

Người nói chính là chị dâu của Vương Nguyệt Hoa, cái người phụ nữ mà Đông Xu thấy béo kia.

Một người khác chính là em dâu, tuy rằng cũng gầy đến khô cằn, nhưng đôi mắt đặc biệt sáng: “Đúng vậy đó chị, chị quá chiều Điềm Điềm rồi. Con bé cũng già đầu rồi, cũng nên tìm người xem mắt thôi, để ở nhà cũng chỉ có ăn bớt lương thực trong nhà. Ở quê của em bên kia có một người đàn ông cũng không tồi, nếu không để em giúp đỡ làm mai cho hai người?”

“Bà à, cháu muốn ăn thịt, muốn ăn thịt.”

Hai đứa cháu kia lúc này cũng rất biết nhìn, thấy tình huống như vậy liền gân cổ lên la ngao ngao.

Đông Xu ngồi ở trong phòng, bình tĩnh nghe.

Đây là cơ hội mà Đông Xu cho Vương Nguyệt Hoa.

Nếu Vương Nguyệt Hoa nguyện ý tỉnh ngộ, chẳng sợ bà bởi vì hai đứa con trai của bà mới tỉnh ngộ thì Đông Xu cũng nguyện ý về sau che chở cho.

Nếu tật xấu vẫn không đổi, người mẹ cực phẩm như vậy, Đông Xu không cần.

Về sau máu đều bị cái nhà kia hút khô hết, còn muốn nuôi một người mẹ cực phẩm như vậy sao?

Đây cũng là vì sao, sau khi Đông Xu trở về không đối mặt với nhà bà ngoại, một đống cực phẩm giang hồ kia, mà muốn cho Vương Nguyệt Hoa tự mình giải quyết.

Đây là một khảo nghiệm.

Nếu là trước đây chỉ cần vừa thấy mẹ của Vương Nguyệt Hoa khóc than, hai người vợ của anh em mình xúi giục hai ba câu, hai đứa cháu trai lại nhóc lại nháo, thì Vương Nguyệt Hoa sẽ tức khắc mềm lòng.

Rốt cuộc từ nhỏ đã bị tẩy não, cần phải chiếu cố anh em còn phải giúp đỡ nhà mẹ đẻ.

Mấy năm nay, Vương Nguyệt Hoa cũng cứ hồ đồ như vậy.

Nhưng hiện tại Vương Nguyệt Hoa không nghĩ như vậy, nhìn cả gia đình kia nhiều năm như vậy rồi mà kịch bản vẫn không thèm đổi. Trong lòng Vương Nguyệt Hoa cảm thấy rất khó chịu.

Mấy năm nay từ trong tay mình lừa đi nhiều lương thực và thứ tốt như vậy.

Bà ủy khuất bản thân mà cầu toàn cho họ, nhưng thật ra dung túng một nhà mẹ đẻ luôn hút máu bản thân.

Vương Nguyệt Hoa không phải người máu lạnh, nhưng cũng không nghĩ vẫn luôn làm một cái bánh bao mềm mặc người giằng xéo.



Bà nguyện ý cho nhà mẹ mình một cơ hội.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Vương Nguyệt Hoa đứng thẳng lưng lên nhìn về phía em dâu mình nói: “Em nói phải tìm người xem mắt cho Điềm Điềm? Được rồi, em làm mai đúng không? Nhưng Điềm Điềm đã 18, cũng không có quần áo tốt để mặc, bạn trai của Hồng Mai không phải làm việc ở Cung Tiêu Xã sao? Trong tay chị không có phiếu đổi, em dâu xem giúp Điềm Điềm đổi hai khúc vải tốt về may quần áo, lại chút xà phòng và kem bảo vệ da giúp chị, sau này chị lại trả tiền cho em.”

Vốn dĩ vừa thấy Vương Nguyệt Hoa không giống như trước kia chịu chia thịt, bà Vương cùng hai đứa con dâu có chút ngây người.

Hiện giờ vừa nghe, cái bánh bao mềm này không chịu cho bọn họ hút máu nữa mà còn quay ngược lại muốn hút máu bọn họ?

Lợi hại như vậy?

“Mày cái đồ bồi tốn cơm tốn gạo này, ai cho mày lá gan đó hả? Còn dám nhờ vả bạn trai của Hồng Mai, Điềm Điềm cái con nhỏ kia còn nghĩ muốn mặc quần áo mới, thì nên gả cho nhà lão Nhị đi, cái lão già góa vợ kia đổi lấy năm mươi cân lương đó!” Hai đứa con dâu còn chưa kịp phản ứng thì bà Vương đã chủ động nhảy ra.

Giáng một cái tát vào đầu của Vương Nguyệt Hoa.

Tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn, căn bản không giống bộ dạng ăn vạ chơi xấu lăn lộn đến sắp tắt thở trước kia.

“Ôi, chị ơi. Chị đây không phải là muốn mạng của em sao? Chị không có phiếu, em cũng đâu có, đúng là bạn trai của Hồng Mai làm ở Cung Tiêu Xã, nhưng Cung Tiêu Xã cũng đâu phải của Hồng Mai. Nhưng chị nghe em nói đi, người đàn ông kia ở quê chúng ta tuy tuổi có hơi lớn nhưng lại nguyện ý trả năm mươi cân lương, kỳ thật điều kiện như vậy đã không tồi. Điềm Điềm nhà chị lớn tuổi như vậy…” Cô em dâu còn chưa nói xong đã bị Vương Nguyệt Hoa dùng chổi đánh cho mấy cái rồi.

“Ây da!” Cô em dâu đâu đến nhảy dựng lên.

Giây tiếp theo, Vương Nguyệt Hoa trực tiếp bị hai đứa cháu trai nhà mẹ cùng nhau đẩy ngã xuống đất.

“Bà, cái đồ tốn cơm tốn gạo này, không được khi dễ mẹ tôi.” Đứa nhỏ kia là con trai của anh ba bà, cũng chỉ mới 11-12 tuổi. Bây giờ thằng bé đang gân cổ mắng bà ấy.

Quan trọng nhất là, thằng bé còn không thèm gọi một tiếng cô nữa mà gọi là đồ tốn cơm tốn gạo.

Lòng của Vương Nguyệt Hoa trong nháy mắt đều lạnh.

Ngày thường bà đều đối với hai đứa bé này thật tốt, có miếng thịt cũng đều nhớ tới bọn họ.

Nhưng cuối cùng, trong mắt bọn họ.

Bản thân bà chính là cái đồ tốn cơm tốn gạo.

Vương Nguyệt Hoa bị đẩy ngã trên đất, khóe mắt lập tức đỏ lên: “Các người đều cút hết cho bà đây, bàn tay cũng thật dài, đến hôn sự của cháu ngoại gái mà cũng muốn quản?”

Sau khi bình tĩnh lại Vương Nguyệt Hoa đứng lên, lấy cây chổi đến đánh hai đứa cháu trai, đến mẹ của bà ấy đều đánh.

Vừa đánh vừa la lên: “Mấy năm nay, cho dù tôi đem bánh bao cho chó ăn, chó nó còn biết vẫy đuôi với ta. Các người ăn của tôi, dùng của tôi, vậy mà giờ còn dám tính kế hôn sự của con gái tôi. Điều kiện tốt như vậy, sao Ngọc Mai của chị dâu không gả đi, con bé còn lớn hơn Điềm Điềm một tuổi mà, chị để con bé gả xem, gả đi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv