Vương Nguyệt Hoa không ngốc thậm chí còn rất nóng tính nữa là đằng khác. Lúc này bà ấy đã tỉnh táo lại rồi.
Ai biết, Đông Xu nói còn chưa hết: “Sáng mai trời còn chưa sáng thì anh hai đã phải đi rồi, dù sao nông trường cách nơi này khá xa. Vả nữa lỡ đợi đến trời sáng có người ngửi thấy mùi chạy đến thì sao? Đến lúc đó, bà ngoại lại đến nhà mình lăn lộn dưới đất đòi chia thịt. Mẹ à, đến lúc đó mẹ có phải hay không cũng muốn chia thịt cho họ, mẹ không thấy các anh con đã gầy thành như vậy rồi sao, mẹ không đau lòng thì con cũng đau lòng.”
Một câu nói này đã khiến Vương Nguyệt Hoa xấu hổ cùng thẹn lòng, đặc biệt là khi ngẩng đầu lên thấy hai đứa con trai đều đã lớn của mình, hai đứa con trai gầy gọc lại cũng bởi nhà nghèo mà đến tuổi này rồi vẫn chưa lấy được vợ.
Tim của Vương Nguyệt Hoa đau như bị đao cắt.
Đàn ông ở Khương gia đều ăn nói vụng về, không biết ăn nói, cho nên dù biết rõ đạo lý vẫn không biết nói Vương Nguyệt Hoa như thế nào.
Như lần này vậy, Vương Nguyệt Hoa bị nhà mẹ tẩy não tẩy đến như trở thành một kẻ ngốc vậy, bị nhà mẹ không ngừng hút máu.
Kết quả là nuôi một nhà mẹ đẻ mập lên, mà ba đứa con của mình thì gầy ốm như cây gậy trúc.
Nhìn Vương Nguyệt Hoa không nói lời nào, Đông Xu cười cười mời mọi người ăn cơm.
Hai người anh thấy em gái giữ gìn mình như vậy, đây cũng là lần đầu tiên em gái quan tâm họ như vậy.
Trước đó hình như bọn họ đã quá vô tình với em gái của mình.
Nhưng ý nghĩ không coi trọng con gái như trước kia, cũng là kết quả tẩy não của Vương Nguyệt Hoa, mẹ đã không ngừng nói mãi bên tai bọn họ.
Hai người lúc này mới phản ứng lại, nếu bọn họ cứ như vậy, em gái trong tương lai cũng sẽ trở nên giống như mẹ bọn họ vậy.
Mà bọn họ sẽ giống như các cậu của bọn họ, đều là những người hút máu của người khác để no nê bản thân.
Bọn họ thiếu chút nữa đã trở thành loại người mà bọn họ chán ghét nhất.
Vương Nguyệt Hoa nghĩ thông suốt xong, thì một bên rơi lệ hối hận, một bên đem tất cả thịt đều ướp hết không để dành lại nữa.
So sánh với nhà Đông Xu gió êm sóng lặng thì bên nhà họ Lữ lại náo nhiệt hơn nhiều.
Bà Lữ đau lòng công điểm, cuối cùng chỉ mua một cân thịt về nhà.
Nhưng người trong nhà nhiều như vậy, ai ăn?
Con gái của bà Lữ ngửi thấy mùi thịt cũng không ở nhà mình ăn cơm chiều nữa mà trực tiếp dẫn theo hai đứa con trai đến nhà họ Lữ ăn cơm.
Muốn cho cháu cố nội ăn, còn muốn cho cháu cố ngoại ăn, một cân thịt này khiến bà Lữ thật hoang mang.
Bác hai, con trai lớn của bà Lữ, ông ta có ba con trai một con gái, tuy con gái cũng chỉ có thể nhìn, nhưng ít nhất vẫn được chia cho một miếng thịt.
Nhà cha con Lữ Đào có ba đứa con gái, đừng nói tới thịt, mùi tanh của thịt còn không được ngửi nữa là, thịt trong nồi đều bị bà Lữ phân hết cả rồi.
Đương nhiên ba đứa cháu nội trai được chia nhiều thịt nhất, hai đứa cháu ngoại trai cũng không thiếu phần, con gái trong nhà trừ bỏ con gái nhà bác hai được anh trai của cô ta chia cho chút thịt ra thì còn lại đều là mùi cũng không được ngửi.
Lữ Đào lạnh nhạt nhìn tất cả không nói lời nào, hai em gái đáng thương của cô ấy cũng chỉ có thể nhìn, nước miếng đều chảy mà không hề hay biết.
Nhưng có nhìn thì cũng không thể ăn được.
Rõ ràng trong căn nhà này, làm việc nhiều nhất là cha mẹ bọn họ, nhưng đến lúc trong nhà có đồ ăn ngon đều sẽ không đến lượt nhà bọn họ được ăn.
Bà Lữ chính mình không ăn, đưa cho ông Lữ chồng bà một miếng thịt, lại gắp cho hai đứa con trai của bà mỗi đứa một miếng.
Một miếng thịt của cha Lữ Đào cuối cùng vẫn bị Lữ Thụ dụ lấy đi mất.
Toàn bộ quá trình, Lữ Nhị Căn đều không thèm nhìn qua ba đứa con gái đáng thương nhà mình một cái, còn ngây ngốc cười lấy lòng Lữ Thụ.
Tia ôn nhu duy nhất còn sót lại trong lòng Lữ Đào cũng tan biến, trái tim của cô đã hoàn toàn lạnh thấu rồi.
Nhưng cô ấy cũng không vội vã mà gây chuyện lúc này, trò hay vẫn còn ở phía sau, cô ấy muốn triệt để rời khỏi cái nhà này, cả đời cũng không qua lại với nhau nữa!
Chỉ là hiện tại cô còn có chút hy vọng đối với mẹ mình, cô và hai đứa em gái còn cần một người lớn ở bên cạnh.
Người này không phải Lữ Nhị Căn người cha này, ông ta căn bản không hề yêu thương con cái, trong lòng của ông ta chỉ có con trai nhà người ta.
Không còn sự lựa chọn nào khác, Chu Tiểu Thảo là lựa chọn duy nhất.
Chu Tiểu Thảo trong lòng vô cùng khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy hai đứa con gái của mình đều thèm đến chảy nước miếng ròng ròng mà một chút thịt cũng không được chia cho, Chu Tiểu Thảo ở trong lòng hận bản thân vô năng.
Vương Nguyệt Hoa bị kích thích không nhẹ, cũng sợ mẹ mình ngửi thấy mùi thịt ngày mai đến nhà khóc nháo đòi chia.
Cho nên, hôm sau trời còn chưa sáng bà ấy đã thức dậy, hiếm khi lại chịu thắp đèn dầu.
Đem thịt đã ướp sẵn bỏ vào hai cái bình.
Gần hai mươi cân thịt, toàn bộ đều chuẩn bị tốt, Vương Nguyệt Hoa lại chuẩn bị một chút lương khô.
Trong nhà cũng không có gì chỉ có hạt cao lương và bột bắp.
Chuẩn bị một chút.
Ước lượng chừng đủ Khương Quốc ăn khoảng mười ngày, thật không đủ nữa thì lúc sau bà ấy lại đi đưa thêm.
Chuẩn bị tốt những thứ này xong, Vương Nguyệt Hoa lại đi gọi Khương Quốc rời giường, chuẩn bị cho anh ấy hai cái bánh bột ngô làm anh ấy nhanh đi trước khi trời sáng hẳn.
Khương Quốc trong lòng có chút không nỡ, thật ra anh ấy cũng không muốn rời khỏi nhà.
Nhưng trong nhà quá nghèo, anh ấy lại không chịu nỗ lực thì cả đời này cái gia đình của anh ấy cũng chỉ có thể nghèo khó như vậy.
Hơn nữa vì cơ hội lần này mà em gái của anh ấy phải liều mạng để đổi lấy cho nên anh ấy phải quý trọng.
“Mẹ à, con sẽ thường xuyên trở về thăm mẹ.” Đường đi đến nông trường khá xa, đi bộ thì khoảng chừng một tiếng rưỡi, nhưng Khương Quốc cảm thấy bản thân vẫn có thể thường xuyên trở về thăm nhà.
Dù sao, anh ấy cũng có sức khỏe.
“Chăm chỉ làm việc, mẹ không có bản lĩnh gì, cũng không giúp được gì cho các con, tự mình có gắng làm được nhiều công điểm một chút, về sau nói không chừng còn có thể lấy vợ.” Vương Nguyệt Hoa nói xong lời này lại khóc.
“Đi thôi, trước hừng đông còn có thể đến kịp nông trường, cố gắng biểu hiện tốt, hôm nay gắng tránh được mãn công điểm.” Hai mẹ con nói tạm biệt thì Đông Xu đột nhiên xuất hiện, lặng yên không một tiếng động, nhưng lại khiến hai người bị dọa nhảy dựng.
Khương Quốc gật đầu, lại không biết nói gì cho nên cuối cùng chỉ im lặng quay đầu đi.
Vương Nguyệt Hoa ở phía sau không ngừng lau nước mắt, cuối cùng nhìn Đông Xu cái gì cũng không dám nói, bà ấy lại trở về phòng mình.
Bây giờ bà ấy cảm thấy hơi sợ đứa con gái này của mình.
Hôm này nhiệm vụ là gieo cấy, buổi sáng phân đội cho Đông Xu, các nam thanh niên trẻ tuổi đều run bần bật.
Ngay cả thể chất tốt nhất Hàn Chiêu cũng có chút sợ.
Đêm qua anh ấy đã nhẫn tâm mua một cân thịt về, đã ăn hai lạng thịt, dư lại đều ướp giữ lại lúc sau lại ăn.
Bổ sung thể lực, trước khi ngủ còn ngâm chân, nhưng hôm nay bắp chân còn vô cùng đau.
Ngày thường anh ấy làm việc đều không lười biếng, nhưng mà bị mệt thành dạng này vẫn là lần đầu tiên.
Người ghi điểm vừa thấy không ai dám chung tổ với Đông Xu thì cũng đau đầu.
“Đều tại con, do con làm quá tốt.” Đối với điều này, Đông Xu chỉ cười nhạt nói, khí thế đại ma vương đột nhiên phóng ra khiến mấy nam thanh niên kia vô cùng sợ hãi.
Cuối cùng vẫn là Hàn Chiêu chịu đựng được áp lực ra làm.
Không có biện pháp, thể lực của anh ấy tốt nhất, có thể chịu nổi.
Một buổi sáng này, Đông Xu làm hết bốn mươi lăm cân hạt giống, Hàn Chiêu thiếu chút nữa mệt tới khóc luôn rồi.
Một người lớn như anh ấy vào ngày thường làm việc rất tốt, công điểm cũng kiếm được nhiều, vậy mà thiếu chút nữa bị một cô gái khiến mệt tới khóc.
Hàn Chiêu cũng cảm thấy thật tuyệt vọng.
Công việc buổi sáng kết thúc, đại đội trưởng thổi còi xong, Hàn Chiêu cố chịu đựng cẳng chân đang run lên vì đau của mình nhìn Đông Xu thanh thản nhẹ nhàng trở về nhà.
“Không phải phụ nữ mà.” Hàn Chiêu nhìn bóng dáng Đông Xu cắn răng thở dài nói.
Mà Vương Nguyệt Hoa bên kia, vào lúc ăn trưa đã bị đám người nhà mẹ đẻ quỷ hút máu ngửi thấy mùi thịt tìm đến nhà.
“Ôi chao, đây không phải Điềm Điềm sao, thật xinh đẹp nha.” Đông Xu vừa vào cửa đã nhìn thấy người mợ cả mập như trái banh, gương mặt tươi cười chạy đến chỗ mình.
Đầu năm nay, còn có người phụ nữ nào có thể mập như vậy đâu chứ, Đông Xu cũng thật kinh ngạc vô cùng.