Khuôn mặt của cô đỏ bừng, lúc lâu sau mới thả đôi môi đang cắn chặt ra, đem theo quyết tâm nói: “Nhưng tôi đã có bạn trai rồi, anh thích tôi sẽ không có kết quả đâu.”
Châu Kinh Duy bị dáng vẻ bướng bỉnh cứng đầu này của cô chọc cười, anh buông lỏng vai của cô ra, nhìn thấy Trình Vi Nguyệt vội vàng chui vào trong chăn bông, chỉ để lộ ra đôi mắt ướt át quyến rũ trời sinh.
Anh hảo tâm nhắc nhở cô: “Vi Nguyệt, em vừa ngủ là ở trên giường của tôi.”
Trình Vi Nguyệt cảm thấy tất cả máu trong người đều dồn lên trên đỉnh đầu, cô nhìn anh, hai con mắt mở to, xấu hổ lại tức giận.
Giống như con thỏ nhỏ bị ép phải lộ ra móng vuốt, không có chút lực sát thương nào.
Lại vô cùng sinh động.
Cô không hề ghét anh, nghe thấy đây là giường của anh, cô thậm chí còn thấy xấu hổ.
Thứ cô không thể tiếp nhận, chỉ có lời tỏ tình của anh.
Cô chỉ là không yêu anh mà thôi.
“Châu Kinh Duy!”
“Tôi đây.”
“Anh ra ngoài, tôi muốn rời giường.”
Châu Kinh Duy nói được.
Anh rất thân sĩ đứng dậy, động tác khắc chế mà lịch sự, giống như người vừa lúc nãy ấn vai cô xuống, nhất định bắt cô phải nghe lời tỏ tình của mình không phải là anh.
Trình Vi Nguyệt nghe thấy tiếng đóng cửa, cô ngồi dậy từ trên giường, nhìn thấy chiếc váy được đặt ở cuối giường.
Một chiếc váy màu xanh mới tinh, ngay cả mác cũng chưa tháo ra.
Chuyện đến ngày hôm nay, cô sao có thể mặc chiếc váy mà Châu Kinh Duy đưa. Cô lát nữa phải nói cho Triệu Hàn Trầm, bạn của anh tỏ tình với cô.
Nhưng mà…
Trình Vi Nguyệt nhìn đôi giày được đặt ngay ngắn bên giường thất thần.
Nhưng mà cô phải mở miệng như thế nào?
Trình Vi Nguyệt đau đầu, có lẽ do quá tập trung suy ngĩa, trong đầu cô đột nhiên xẹt qua nhiều đoạn kí ức mơ hồ.
Hôm qua sau khi cô uống say, là Châu Kinh Duy đưa cô đi bệnh viện.
Cô uống say, gọi anh là ca ca.
Trình Vi Nguyệt nghĩ, có lẽ cô cũng không có sai.
Khi Triệu Hàn Trầm đến Hương Sơn Ngọc Phủ. Châu Kinh Duy đang ở tầng 1 chuẩn bị làm đồ ăn sáng.
Trên bàn có bánh bao, còn có bánh quẩy và nước đậu.
Đều là do Châu Kinh Duy sáng sớm hôm nay đã bảo trợ lý đi đến gần Kinh đại để mua, quán ăn này có nhiều sinh viên, anh đoán có lẽ đây là khẩu vị yêu thích của Trình Vi Nguyệt.
Lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt lên, nhìn thấy Triệu Hàn Trầm đang đứng ở cách đó không xa.
Dưới anh đèn, ánh mắt sau gọng kính màu vàng kim không rõ ràng, chỉ là ngữ khí vẫn như cũ lười biếng tản mạn: “Đi đường cả một đêm? Thời gian vẫn còn sớm, anh cùng Vi Nguyệt cùng nhau ăn sáng rồi đi.”
Gân xanh trên trán Triệu Hàn Trầm nhảy lên dồn dập.
Anh chân dài, bước nhanh đến trước mặt Châu Kinh Duy, đặt tay lên chiếc bàn đá cẩm thạch màu xam đậm, giọng nói căng như dây đàn: “Chuyện tối ngày hôm qua tôi còn chưa tìm anh tính toán, anh còn mặt mũi bảo tôi ngồi xuống ăn sáng?”
“Anh có biết tại sao tôi lại đưa Vi Nguyệt ra ngoài không?”
“Anh không cần ở đây đánh trống lảng với tôi!” Khuôn mặt yêu nghiệt của Triệu Hàn Trầm trầm như muốn nhỏ ra nước, trong đôi mắt phượng tràn đầy sương giá.
Châu Kinh Duy chỉ bình tĩnh nói: “Kiều Tịnh Tuyết đến đã đến Kinh đại tìm Vi Nguyệt, trước mặt toàn trường muốn cô lên sân khấu giao lưu, nếu như tôi không ở đó, anh có biết Vi Nguyệt sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Anh nói cái gì?....Tịnh Tuyết…” Triệu Hàn Trầm quên luôn làm loạn, sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm.
Châu Kinh Duy không quan tâm sắc mặt đột nhiên chuyển biến của anh, nhàn nhạt mở miệng: “Là ai cho cô ta sự tự tin ấy, khiến cô ta không thèm kiêng nể điều gì? Triệu Hàn Trầm, là anh cho.”
“Anh nếu như không thể cho Vi Nguyệt hạnh phúc nhất tâm nhất ý*, không bằng dứt khoát môt chút, trực tiếp buông tay.”
*Nhẩt tâm nhất ý: toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ
Những lời sau đó của Châu Kinh Duy, Triệu Hàn Trầm căn bản không nghe thấy.
Anh vội vàng nói: “Anh muốn làm gì Tịnh Tuyết?”
“Đây không phải chuyện anh nên quan tâm.” Châu Kinh Duy không chút biểu cảm nhìn anh một cái, ngữ khí lãnh đạm.
“Đừng làm tổn thương Tịnh Tuyết!” Vẻ mặt Triệu Hàn Trầm lộ ra sự khẩn cầu: “Tịnh Tuyết ở Châu gia sống vốn dĩ đã không tốt, anh nếu như còn làm gì cô ấy, cô ấy làm sao mà chịu đựng nổi?”
“Điều này hoàn toàn không phải chuyện tôi quan tâm, càng không phải chuyện Triệu đại công tử phải quan tâm.”
“Châu Kinh Duy! Anh có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Anh bỏ qua cho Tịnh Tuyết, tôi sẽ coi như tối qua như chưa xảy ra chuyện gì, được không?”
“…Anh có biết mình đang nói gì không?”
“Tối biết!”
Triệu Hàn Trầm vòng qua bàn, đứng trước mặt Châu Kinh Duy: “Anh vì một người phụ nữ mà cùng tôi náo loạn, với anh không có chỗ tốt! Kinh Duy, giao tình bao nhiêu năm của chúng ta, anh nói không cần, liền thật sự không cần sao?”
Châu Kinh Duy đậy bánh bao lại bằng tấm cách nhiệt, ánh mắt âm trầm, lộ ra cảnh cáo: “Anh xác định lát nữa muốn ở trước mặt Vi Nguyệt tranh luận những chuyện này?”
Triệu Hàn Trầm lập tức hít sâu một hơi, trong phổi đau đến không chịu nổi.
Anh đỏ ngầu mắt nhìn Châu Kinh Duy, cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy, anh đừng mơ được gặp lại Trình Vi Nguyệt!”
“Ý của anh là, nếu như tôi không truy cứu đến cùng Kiều Tịnh Tuyết, anh sẽ vẫn để Vi Nguyệt tiếp tục gặp tôi?” Châu Kinh Duy cười nhạo, có vài phần chế giễu.
Sắc mặt Triệu Hàn Trầm khẽ đổi.
Sau khi cân nhắc lợi hại trong khoảng thời gian ngắn, anh rất nhanh đưa ra quyết định: “Nếu như anh có thể đáp ứng, tôi có thể không ngăn cản anh tiếp cận Vi Nguyệt.”
Một khoảng trầm mặc thật lâu.
Triệu Hàn Trầm không chịu nổi nhìn ánh mắt âm u khó phân biệt của Châu Kinh Duy, sắc mặt xanh xám mở miệng: “Anh không nói là ý gì?”
“Tôi cứ nghĩ mình đã là người không có giới hạn rồi, bây giờ xem ra, Triệu Hàn Trầm anh mới là người không thể buông tay.”
Câu nói nhẹ nhàng này của Châu Kinh Duy, lại khiến cho Triệu Hàn Trầm sinh ra cảm giác nhục nhã mạnh mẽ.
Anh đương nhiên biết, biết lời nói lúc nãy có bao nhiêu khốn nạn.
Nhưng anh không thể giương mắt nhìn Kiều Tịnh Tuyết bị tổn thương.
Còn Trình Vi Nguyệt, cô rất yêu anh, Châu Kinh Duy cho dù có bản lĩnh trời sinh, cũng không thể khiến cô động tâm, không phải sao?
Kiều Tịnh Tuyết là sai lầm vĩnh viễn không thể bù đắp của anh khi vẫn chỉ là thiếu niên không quyền không thế.
Anh không thể để cô lần nữa vì mình mà chịu thêm một chút tổn thương nào.
Hai người trầm mặc, cho đến khi cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Trình Vi Nguyệt đi xuống dưới tầng, mới nhìn thấy Triệu Hàn Trầm một thân tây trang chỉnh tề.
Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo.
Trình Vi Nguyệt hoảng loạn đi về phía anh: “Hàn Trầm…em….”
“Câm miệng!” Triệu Hàn Trầm một cỗ nộ khí đang không biết trút đi đâu, Trình Vi Nguyệt coi như tự mình dâng tới họng súng.
Ngữ khí của anh lạnh lùng: “Tôi thật sự không muốn nghĩ hôm qua lúc tôi đang công tác ở Bắc thành, cô ở trên giường của Châu Kinh Duy ngủ đến yên ổn.”
Mà lời vừa nói ra, cổ áo đã bị Châu Kinh Duy gắt gao năm lấy.
Cảm xúc của Châu Kinh Duy vẫn luôn bình đạm cho đến lúc này mới nổi sóng, anh trầm giọng nói: “Anh có bất mãn gì thì hướng tôi mà đến.”
“Sao tôi dám?” Ngữ khí của Triệu Hàn Trầm lạnh lùng: “Châu luật sư thủ đoạn tốt như vậy, ai dám chống lại anh?”
Mà Trình Vi Nguyệt đứng ở xa sau khi bị Triệu Hàn Trầm quát một câu “câm miệng”, tái mét mặt không nói một lời.
Cả người cô run rẩy, đôi mắt bằng mắt thường có thể thấy nhanh chóng đỏ hoe.
- --
Triệu đại công tử trong hai chương này đều đang bận cãi nhau a.