Chuông điện thoại vang lên hồi lâu, anh đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nam nhàn nhạt từ đầu bên kia.
Anh nói: “Vi Nguyệt hôm nay không cẩn thận tiếp xúc với rượu, dị ứng một chút, đã ngủ rồi.”
Giọng nói trầm thấp lười biếng của Châu Kinh Duy quá mức đặc biệt, Triệu Hàn Trầm vừa nghe từ đầu tiên đã nhận ra.
Khớp tay cầm điện thoại của anh siết đến tái đi, trái tim như bị ai đó nắm lấy, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Anh có chậm chạp đến mức nào đi nữa, hiện tại cũng không thể không phát hiện ra.
Châu Kinh Duy là ai?
Ngoài mặt đến tính cách đều rất lạnh nhạt.
Anh sao có thể đem một người phụ nữ về nhà mình.
Triệu Hàn Trầm hô hấp hơi nặng nề, đột nhiên cười lạnh: “Ngủ rồi? Tại sao có ấy lại ngủ ở chỗ anh?”
Châu Kinh Duy không nói gì, anh càng tức giận hơn: “Châu Kinh Duy, tôi hỏi anh, anh mang Trình Vi Nguyệt về nhà mình là có ý gì? Nói chuyện!”
Đầu bên kia điện thoại, hành lang ánh sáng lờ mờ, Châu Kinh Duy đã đóng cửa phòng lại.
Tay anh đặt trên tay nắm cửa, rũ mi, thái độ trấn định bình tĩnh.
Anh nói: “Hàn Trầm, tôi rất lâu trước đây đã nói với anh, tôi yêu Vi Nguyệt.”
Tâm tình của Triệu Hàn Trầm lúc này, đã không thể hít một ngụm khí lạnh có thể diễn tả được.
Giọng nói của anh run lên, phẫn nộ cùng kích động quấn lấy trái tim của anh, mang theo sự đau đớn và thống khổ khó nói thành lời.
“Châu Kinh Duy, tôi mẹ nó coi anh là anh em!”
Anh nghiến răng nói ra từng từ, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Anh vậy mà lại hồi báo tôi như thế này?”
“Anh trước kia không phải nói, phụ nữ bên cạnh anh, bất luận tôi nhìn trúng ai, đều sẽ giao cho tôi sao? Tôi không muốn ai khác, chỉ muốn Trình Vi Nguyệt.”
Mỗi một từ Châu Kinh Duy nói, giống như đang tát vào mặt Triệu Hàn Trầm.
Mỗi một cái tát, đều là cái giá của sự điên cuồng thời thiếu niên của anh.
Triệu Hàn Trầm cắn chặt răng, quai hàm căng lên.
Anh xác thực đã từng nói như vậy, anh đúng là có nói qua.
Lúc đó Kiều Tịnh Tuyết kết hôn, anh trải qua một cuộc sống thanh sắc khuyển mã*, xá thực có nói với Châu Kinh Duy đang ở nước ngoài: “Những người phụ nữ này chẳng qua chỉ là thế thân, làm gì có thích, cậu nếu như nhìn trúng ai, tôi tặng cho cậu.”
*Thanh sắc khuyển mã (声色犬马): mình có lên mạng để tra nghĩa cơ mà nó ra đọc thấy sợ quá, đưa vào cũng thấy hơi quá. Tóm lại nó kiểu như là một cuộc sống nhục dục không tốt miếng nào?.
Lúc đó Châu Kinh Duy đã nói cái gì.
Anh nói: “Tôi ngại bẩn.”
Vậy bây giờ thì sao?
“Chỉ có Trình Vi Nguyệt là không được!”
Trong mắt Triệu Hàn Trầm cháy lên ngọn lửa phẫn nộ, nói với giọng còn lạnh hơn gấp trăm lần so với lúc ở trước mặt Tần Hạ: “Anh lúc trước không phải nói là ngại bẩn sao? Anh dùng đồ tôi dùng qua, anh không chê bẩn sao? Châu Kinh Duy!”
Châu Kinh Duy đầu bên kia rất lâu không nói gì.
Đang lúc Triệu Hàn Trầm cho rằng anh sẽ nổi giận, liền nghe thấy Châu Kinh Duy nói: “Vi Nguyệt không phải đồ vật, cô ấy đối với tâm tư của tôi từ đầu đến cuối đều không hề hay biết, anh muốn mắng thì mắng tôi, đừng xúc phạm Vi Nguyệt.”
“Triệu Hàn Trầm, lần này, còn có lần sau, tôi sẽ khiến anh phải trả giá vì những gì mình đã nói.”
Thật là nực cười.
Quá nực cười.
Anh ta còn có mặt mũi nói sẽ khiến anh phải trả giá.
Triệu Hàn Trầm trực tiếp ngắt điện thoại, nhìn tài xế ngồi ở phía trước đã run lẩy bẩy, lạnh giọng nói: “Về Kinh thành, tối nay lập tức về!”
Châu Kinh Duy nghe thấy tiếng báo bận của điện thoại, như cũ chỉ nhàn nhạt rũ mi xuống.
Tình cảm của anh đối với Trình Vi Nguyêt, đã đến mức không thể khống chế nổi.
Hôm nay lúc ôm Trình Vi Nguyệt về nhà, đã đi chệch hướng.
Cho dù bị phát hiện là chuyện sớm muộn, nhưng không bằng chính mình tự thừa nhận.
Dù sao ánh mắt của người khác, anh một chút cũng không quan tâm.
Tình yêu vốn dĩ là một trò chơi, điều duy nhất anh quan tâm, chính là người chiến thắng cuối cùng là ai.
Lúc Trình Vi Nguyệt tỉnh lại, mặt trăng chỉ mới vừa nấp đi, bên ngoài cửa sổ khép hờ có màu sắc của bình minh.
Đây là đâu?
Suy nghĩ của cô phức tạp, thật ra là có chút loạn rồi.
Cô đang định nhìn xung quanh thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nam lười biếng lạnh nhạt.
“Tỉnh rồi?”
Trình Vi Nguyệt bị dọa, vừa quay người liền nhìn thấy Châu Kinh Duy ngồi trên sô pha, ánh mắt sau gọng kính dịu dàng ôn hòa, nhàn nhạt rơi trên người cô.
Anh hỏi cô: “Tối qua không ăn cơm, đói chưa? Tôi đi làm cơm cho em.”
Trình Vi Nguyệt ngây ngốc nhìn anh, cô mím chặt đôi môi khô khốc, giọng nói vừa tỉnh lại mềm mại: “Đây là đâu?”
“Nhà của tôi.”
“Tại sao lại đưa tôi về nhà anh?”
“Nhất định phải có lý do?” Châu Kinh Duy nhìn cô thật sâu.
Anh một đêm không ngủ, đáy mắt hơi đỏ, chỉ là chút mệt mỏi này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh, ngược lại càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.
Trình Vi Nguyệt cảm thấy, ánh mắt anh nhìn cô quá mức phức tạp.
Không hiểu sao, cô có chút không dám nhìn anh.
Cô định nói không cần thì nghe thấy giọng nói ôn hòa của Châu Kinh Duy: “Vi Nguyệt, tôi tự nhận không phải người tốt, cũng không bao giờ làm những chuyện vô ích và không có mục đích, đương nhiên bao gồm cả em. Em hỏi tôi tại sao lại đưa em về nhà, tôi cũng nguyện ý cho em một lý do.”
“Lý do chính là tôi rất yêu em, em ý thức không rõ ràng, tôi không yên tâm để em một mình ở trong khách sạn.”
Trình Vi Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu bùm một tiếng, nổ tung.
Cô không nói nên lời, mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Đây là tỏ tình sao?
Mà Châu Kinh Duy đứng dậy đi về phía cô.
Cơ thể Trình Vi Nguyệt vô thức cứng đờ, cô vốn dĩ muốn đứng dậy, nhưng cả cơ thể như bị đóng băng, thật lâu sau mới có thể cử động lại.
Châu Kinh Duy đem người cô khó khăn lắm mới ngồi dậy đường ấn lại.
Mọi cảm xúc của Trình Vi Nguyêt, đều nằm trong dự liệu của Châu Kinh Duy.
Anh bước thêm một bước này, là đã qua nhiều lần suy nghĩ.
Ngón tay anh nắm lấy vai Trình Vi Nguyệt, thấy được cô đang run rẩy.
“Em đang sợ hãi sao? Đừng sợ, tôi sẽ không là em bị thương.” Giọng nói của Châu Kinh Duy đem theo sự an ủi.
Lúc lâu sau, anh nhìn vào đôi mắt ánh nước như mắt nai nhỏ của Trình Vi Nguyệt, đột nhiên cười một tiếng, thấp giọng nói: “Tôi chỉ là không thể tiếp tục giả vờ được nữa.”
“Tôi yêu em, tôi không muốn lừa em, cũng không muốn lừa bản thân mình.”
Trình Vi Nguyệt cụp mắt, ngón tay nắm chặt chăn. Giọng của cô rất nhẹ, rất yếu ớt: “Châu Kinh Duy, tôi đối với Triệu Hàn Trầm nhất kiến chung tình, rất yêu rất yêu, vậy nên, anh có thể không cần thích tôi hay không?”
Bàn tay nắm vai Trình Vi Nguyệt của Châu Kinh Duy hơi nắm chặt, bàn tay của anh vốn đã trắng lạnh, nay lại như mất hết máu.
Ý cười của anh nhàn nhạt, thở dài: “Thật ngốc.”
Trình Vi Nguyệt cuối cùng cũng ngước mắt nhìn anh, ánh mắt kiên định hơn: “Thích một người, sao có thể xem là ngốc được.”
“Ừm.” Ý cười nơi đáy mắt của anh bắt đầu nổi sóng, ẩn chưa cảm xúc phức tạp không tên: “Đúng vậy, thích một người, thế nào cũng không tính là ngốc.”
Anh dừng một chút, giọng nói có phần khàn khàn: “Vậy thì Vi Nguyệt, em sao có thể yêu cầu tôi không thích em nữa? Làm người phải nghĩ cho mình và người khác, không thể tiêu chuẩn kép, đúng không?”
Châu Kinh Duy nói nghiêm túc, anh nói hợp lý lại chậm rãi, Trình Vi Nguyệt đâu phải đối thủ của anh.