Giả Mai Tử chỉ có thể tiếp tục ở nhà họ Cố, bị Triệu thị sai sử bận đến chân không chạm đất, bị Cố Đại Hà mắng đến mức đầu không ngẩng lên được.
Cố tình mấy nhi nữ cũng không hiểu nàng, đem tất cả mọi tội lỗi đều đổ lên đầu nàng.
Thường thị vẫn là ngốc ngốc, nàng hiện tại hoàn toàn không ra khỏi cửa, ngay cả phòng cũng ít ra. Nhưng nàng chẳng những vô pháp chiếu cố Cố Đại Hồ, thậm chí còn muốn nữ nhi chiếu cố nàng.
Triệu thị tức giận đến muốn mệnh, cố ý bỏ đói nàng mấy lần. Thường thị đói đến mức không chịu nổi mới đi ra khỏi phòng, nhưng nàng trực tiếp đi đến nhà ăn tìm đồ ăn, thiếu chút nữa lại cùng Triệu thị đánh nhau.
Triệu thị quả thực muốn ngất xỉu, nàng cũng bận, Thường thị vô pháp chiếu cố Cố Đại Hồ, nàng chỉ có thể tự mình đi.
Việc trong nhà việc ngoài nhà lại nhiều, nàng một đống tuổi còn phải tự tay làm lấy.
Cố Truyện Tông cũng là như thế, nguyên bản hắn đã không cần phải xuống ruộng làm việc nữa.
Trước khi chạy nạn hắn có bốn nhi tử, Cố Đại Giang thì làm thu chi ở huyện thành, Cố Đại Hà Cố Đại Hồ, sẽ ngẫu nhiên trộm lười vài lúc, nhưng hắn còn có lão tứ cần mẫn.
Sau khi chạy nạn trở về thì thật ra ngẫu nhiên cũng muốn xuống ruộng làm việc, có hai cái nhi tử, vì muốn có thu hoạch tốt, hai người cũng muốn làm.
Chính là hiện giờ đây, nhị phòng tam phòng không có nỗi một tráng lao động. Cố Phát Nhi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nhưng trước kia hắn ỷ vào mình là trưởng tôn được sủng ái, cho dù là hài tử nông thôn vẫn được quyền sống trong nhung lụa, hiện giờ gánh không gánh nổi, vác không vác được, loại thời tiết này nửa canh giờ hắn cũng chịu không nổi.
Nhà họ Cố có thể làm việc, cũng chỉ còn có Cố Truyện Tông.
Hắn hiện giờ mỗi ngày đều đi sớm về trễ, mệt đến về nhà ngả đầu xuống gối liền ngủ.
Nguyên bản còn tưởng rằng già rồi, còn có nhiều nhi tử như vậy, tổng có thể hưởng phúc, hiện tại lại hoàn toàn tương phản, hắn còn phải nuôi hai phòng kia.
Cố Truyện Tông trong lòng hiện giờ thực hối hận, nếu là sớm biết như thế, thời điểm chạy nạn hắn nên chết sống đều phải ngăn cản lão tứ, không cho hắn rời đội ngũ đi tìm bốn người mẹ con Cố Vân Đông, như vậy tốt xấu gì còn có tiểu nhi tử có thể hiếu thuận hắn.
Hắn chậm rãi thở dài một hơi, cõng cái cuốc về nhà.
Ai ngờ bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Đúng vậy, chính là đại nữ nhi của Cố Đại Giang, hiện giờ rất phú quý a.”
Cố Truyện Tông sửng sốt, Cố Đại Giang? Đại nữ nhi?
Hắn nâng đôi mắt cho chút mờ nhìn, quay đầu nhìn về Hồ thị đang ngồi dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa cùng người khác nói chuyện.
Rõ ràng hai chân đều cảm giác nâng không nổi nữa, lại vẫn là chết lặng hướng bên kia đi đến.
Hồ thị đưa lưng về phía hắn, thanh âm lại là không nhỏ, “Chính là Cố Vân Đông a, ta tận mắt nhìn thấy, nàng đã trở lại, bên người còn có người nương khờ dại của nàng. Biết vì sao chúng ta một hai phải đem Biển Nguyên Trí đi ra không? Chính là Cố Vân Đông kia cầu chúng ta đấy. Hiện tại a, Biển Nguyên Trí kia cũng đi theo hưởng phúc lạc rồi.”
Bên cạnh có người không tin, “Cháu gái lớn nhà họ Cố trước kia lá gan rất nhỏ, như thế nào lại khác với lời ngươi nói như vậy, ngươi xác định không nhìn lầm chứ?”
“Ta sao sẽ nhìn lầm?” Hồ thị có chút kích động phản bác, “Ta ngày đó còn nhìn thấy nàng mang Biển Nguyên Trí đi Biển gia, đem không ít đồ vật của Biển gia lấy đi. Người là trở nên không giống trước nữa, nàng gả cho một kẻ có tiền, quần áo kia, ăn mặc trên người đều phú đều quý, còn mang theo dây xích vàng, trên đầu còn gắn trâm bạc, trên cổ tay mang theo vòng ngọc đắt giá, còn ngồi xe ngựa, bên người còn có tới bốn năm nha hoàn đâu.”
Mọi người xì xầm ‘ồ’ lên, phú quý như vậy a?
Hồ thị ‘hừ’ một tiếng, “Còn có tức phụ của Cố Đại Giang, chậc chậc, lên xe ngựa còn có nha hoàn đỡ, ăn cái gì đều có người bón cho tận miệng. các ngươi nói nàng có phải ngốc tử hay không phải ngốc tử có quan hệ gì sao? Dù sao vẫn có người hầu hạ đúng không?”