Biển Nguyên Trí ngồi ở trong xe ngựa, khuôn mặt nhỏ tràn đầy cao hứng.
Hắn lập tức là có thể nhìn thấy bọn A Thư rồi, tuy rằng còn chưa có tìm được cha mẹ, nhưng là biểu tỷ nói đúng, chỉ cần hảo hảo tồn tại, khẳng định có thể nhìn thấy.
Thẩm thị cũng ngồi ở trên xe ngựa, mắt thấy cái địa phương làm nàng thống khổ một thời gian dài kia càng ngày càng xa, tâm tình, lại có loại bình tĩnh trước nay chưa từng có.
Vương thị sau khi phát hiện nàng không thấy , liền bắt đầu nơi nơi ồn ào, nói nàng cùng người khác gian díu, muốn người tìm trở về đánh chết trầm đường.
Đáng tiếc, Cố Cương lúc này cũng không còn làm thôn trưởng nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem là tộc trưởng Cố gia hữu danh vô thực mà thôi. Chỉ là sợ một thời gian không lâu sau nữa, ngay cả chức tộc trưởng cũng không còn.
Thôn trưởng tân nhiệm của Cố gia thôn, đối với lời nói của Vương thị không chút phản ứng. Thậm chí còn nghe được mấy người ở cách vách Cố gia nói Vương thị đem Thẩm thị tra tấn đến mức người ta chạy trốn, vì thế lại đem Vương thị hung hăng răn dạy một trận.
Vương thị lúc này mới ý thức được, nhà bọn họ hiện tại, thật sự ở trong thôn đã không hề có địa vị gì nữa, ai ai cũng có thể một chân dẫm nát bọn họ.
Nàng hận đến muốn chết, nhưng là trách ai được?
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, đều là do lão Cố Cương không biết tu thân dưỡng tánh tuổi đã một đống rồi còn muốn nạp thϊếp.
Bởi vậy thời điểm nàng chiếu cố Cố Cương, nàng trở nên cực kỳ không có kiên nhẫn, hùng hùng hổ hổ không nói còn thường xuyên bỏ đói lạnh nhạt hắn, không bao lâu sau, người trên giường đã gầy còn da bọc xương, nửa điểm tinh thần cũng không có.
Con dâu nhi tử thì càng không quản hắn, bọn họ tìm Cố Vạn Bảo còn không đủ thời gian đâu, còn tinh lực đâu mà quan tâm đến cái người chẳng còn tích sự gì đó.
Cố tình sinh mệnh của Cố Cương còn thực ngoan cường, không chét được, chỉ có thể khổ thân.
Cách nhà họ không xa là nhà Cố Truyện Tông, cũng không tốt hơn Cố Cương là bao, hai huynh đệ Cố Đại Hà một đứt tay một đứt chân, hiện giờ việc gì cũng làm không được, mỗi ngày đều nằm ở trên giường cần người hầu hạ.
Đối với hai đại nam nhân như bọn họ mà nói, bộ dáng này liền cùng phế vật có cái gì khác nhau?
Hai người ngay từ đầu còn sẽ mắng nhau mấy câu, sau lại không còn sức lực nữa, liền nằm ở trên giường phát ngốc, tinh thần ý chế phá lệ sa sút.
Ngẫu nhiên tính tình nổi nóng sẽ mắng hài tử nhà mình, mắng xong hài tử thì mắng tức phụ, mắng xong tức phụ lại bắt đầu mắng cha mắng mẹ.
Làm khổ người trong nhà còn chưa nói, còn phá đi không ít đồ vật.
Nguyên bản bởi vì trị thương cho bọn họ mà tiêu tốn không ít tiền, hiện giờ Cố gia dậu đổ bìm leo nghèo mạt rệp.
Lúc trước hài tử hai phòng Cố gia có thể lười biếng liền lười biếng, hiện tại không thể không động thủ làm việc, tuổi còn nhỏ cũng phải đi cắt cỏ cho heo ăn nhặt củi, mỗi ngày trở về nhìn ngón tay mình nổi bọng nước sưng đau mà nước mắt lưng tròng.
Lúc này bọn họ mới biết trước kia cuộc sống của tỷ đệ Cố Vân Đông chính là như thế này, có hối hận cũng có phẫn hận.
Vì sao tỷ đệ Cố Vân Đông không trở về? Nếu là bọn họ ở đây, mấy chuyện này đều sẽ do bọn họ làm, còn mình có thể nghỉ ngơi rồi
Giả Mai Tử càng là mỗi ngày mệt đến mức không thẳng nổi eo, trước kia trong đám chị em dâu nàng là người lười nhất, hiện giờ cuộc sống mỗi ngày đều là ngủ không đủ giấc ăn không đủ no.
Ban ngày phải giặt quần áo nấu cơm còn phải xuống ruộng làm việc, nửa đêm còn phải chiếu cố Cố Đại Hà, có đôi khi Cố Đại Hà nổi cơn điên còn đánh nàng.
Hắn trách nàng không nên mang hài tử của tam phòng đi bán, làm liên lụy chính mình thành phế nhân.
Giả Mai Tử một câu cũng không phản bác, nàng đã trở về nhà mẹ đẻ, nhưng người nhà mẹ đẻ lại nói như thế nào?
“Mai Tử, hiện tại thanh danh của ngươi đã hỏng rồi. Thôn của chúng ta đều đã biết là ngươi mưu hại tẩu tử, còn chém đứt chân tam thúc bên chồng, hiện tại đã liên lụy đến hôn nhân của chất nữ của ngươi. Ngươi nếu là lại bị hưu, vậy thì Giả gia chúng ta coi như không có nữ nhi này.”