Hiện giờ sự tình bên này xem như đã được giải quyết không sai biệt lắm, nếu cha không ở nơi này, Cố Vân Đông liền chuẩn bị trở về.
Nàng đến cho chủ nhân tiệm cơm Hưng Thịnh mười cân đường trắng, nhờ hắn hỗ trợ lưu ý nhiều hơn đến Cố gia thôn bên kia, nếu là Cố Đại Giang hoặc là đại cô tiểu thúc trở lại, phiền toái hắn chuyển cáo một tiếng, nói cả nhà các nàng đều an toàn, đang ở Tuyên Hòa phủ bên kia.
Cố Vân Đông cho hắn địa chỉ nhà của Kha biểu cô ở phủ thành Tuyên Hòa phủ, gần nhất miễn cho nhà họ Cố biết tin tức chạy đến Vĩnh Phúc thôn sinh nhiều sự tình.
Thứ hai, đi phủ thành người nhiều, nhà Kha biểu cô cũng dễ tìm.
Nguyên bản nàng là muốn đưa địa chỉ của nhà Nhϊếp Thông, bởi vì hiện tại Kha biểu cô đang ở Vĩnh Phúc thôn, nếu là nàng thích ở đấy, Cố Vân Đông cũng muốn nàng có thể tiếp tục lưu lại, nếu không nàng ở có một người cũng thấy quạnh quẽ.
Nhưng nhà Nhϊếp Thông nhà cao cửa rộng, nếu là cha đi tìm bọn họ, không nhất định có thể nhìn thấy Nhϊếp Thông. Chi bằng lưu lại địa chỉ của Kha biểu cô, đến lúc đó lại nhờ hàng xóm cách vách lưu ý một chút.
Chủ nhân tiệm cơm Hưng Thịnh thực thích đường trắng, hơn nữa lại cùng Cố Đại Giang quan hệ tốt, không nói hai lời liền đồng ý.
Sự tình bên này xử lý không sai biệt lắm, Cố Vân Đông liền bắt đầu thu thập hành lý, thời gian nàng ở bên này cũng không lâu, nên đồ cũng không nhiều.
Bất quá nàng lại mua cho Dương thị và Biển Nguyên Trí không ít đồ chơi nho nhỏ, coi như là kỷ niệm.
Sửa sang vừa xong, bên ngoài có ai đó gõ cửa phòng.
Ngoài cửa vàng lên thanh âm của A Miêu, “Cô nương, Thẩm cô nương tới.”
Cố Vân Đông sửng sốt, mở cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Thẩm thị đứng bên ngoài, trên người mặc một thân quần áo màu lục đậm, trên mặt còn có vài phần tiều tụy.
Nhìn thấy Cố Vân Đông, ý cười trên khóe miệng nàng lại rất nhu hòa.
Cố Vân Đông nhìn thấy trên vai nàng mang tay nải, có chút ngoài ý muốn, “Ngươi đây là…”
“Ta là tới cùng các ngươi chào từ biệt.”
Cố Vân Đông để nàng tiến vào, rót cho nàng một chén nước, “Chào từ biệt? Ngươi tính toán đi đâu? Cố gia bên kia chịu thả người rồi sao?”
Trời còn sớm, bên ngoài có chút lạnh lẽo, Thẩm thị uống một ngụm nước ấm, mới cảm thấy ấm áp rất nhiều.
Nàng cười cười, “Không bỏ ta đi thì thế nào?”
Cố Cương ngay cả lời cũng đều không nói ra được, cả ngày trừng mắt chảy nước miếng. Vương thị thật ra đã suy nghĩ muốn bắt nàng làm trâu làm ngựa, hiện tại không có Cố Cương chống lưng, Vương thị chính là muốn chỉnh chết nàng, ha, vậy phải xem rằng nàng có đáp ứng hay không.
Còn hai vợ chồng Vu thị, đang suy nghĩ phương nghĩ cách nơi nơi hỏi thăm Cố Vạn Bảo mất tích.
Lúc trước Vu thị còn không phải là sợ nàng quấn lên Cố Vạn Bảo, mới dùng thủ đoạn đê tiện lạ lưu như vậy để đem nàng đưa đến trên giường Cố Cương sao?
Hiện tại, nàng cũng phải khiến cho nhi tử của nàng ta nếm thử tư vị tăm tối như thế.
Thẩm thị trong lòng thống khoái, tươi cười đều sảng khoái hơn vài phần, “Thời điểm lúc trước Cố Cương muốn nạp ta làm thϊếp, ta đã nói dối hộ tịch chứng minh đã mất, kỳ thật ta vẫn luôn cất giấu. Cố Cương muốn đi nha môn để đặt mua hộ tịch thì bị ta nghĩ cách kéo dài đến hiện tại, tuy rằng bên ngoài ta là thϊếp thất của hắn, nhưng ta vẫn là một lương dân, ta nếu muốn chạy thoát, bọn họ cũng không thể bắt ta lại làm cái gì được.”
Tuy rằng lưu dân rời quê đã một đoạn thời gian, nhưng bởi vì Cố gia thôn cùng một thôn khác hai thôn nhập một, rất nhiều hộ tịch còn không rõ ràng, cho nên nàng đây cũng không tính là trường hợp đặc biệt.
Cố Vân Đông bội phục nàng, “Vậy ngươi tính toán đi nơi nào?”
“Về nhà đi.” Thẩm thị sâu kín thở dài một hơi.
“Ta nhớ rõ ngươi nói nhà ngươi ở một cái trấn trên ở Phùng huyện đi? Phùng huyện cách nơi này cũng không gần.”
Thậm chí có thể nói là có chút xa, sau khi rời khỏi Giang Dụ huyện còn phải đi qua Vĩnh Ninh phủ.
“Bằng không, ngươi lại chờ thêm một ngày, chúng ta mang ngươi đi một đoạn đường, dù sao chúng ta cũng phải đi ngang qua bên kia.”