Nhưng Đinh Kim Thành nghe xong lời này của nàng thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ôm chặt nàng đem người kéo trở về.
“Nương, nương người đừng đi.”
Hắn chẳng những đem Hồ thị kéo trở về, còn khóa trái cửa lại.
Hồ thị tức giận muốn chết, liều mạng véo tay hắn, “Ngươi tại sao lại ngăn cản ta?”
“Nương.” Đinh Kim Thành một tay đem nàng ấn ngồi xuống ghế, biểu tình nghiêm túc nói, “Ngươi nếu muốn ta cũng trở nên đứt tay đứt chân thì ngươi cứ đi.”
Hồ thị nguyên bản còn muốn đánh hắn vài cái, nghe xong lời này liền kinh ngạc nhìn lên, “Ý gì?”
“Nương người đã quên nhà họ Cố gần đây xảy ra chuyện gì rồi sao?” Đinh Kim Thành hít sâu một hơi, thanh âm ép tới thập phần thấp, “Ta hoài nghi, mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Cố chính là do nha đầu Cố gia kia làm.”
“Ha?” Hồ thị trừng lớn mắt, một bộ dáng không quá tin tưởng, “Là nàng làm? Một nha đầu trước kia ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, sao có thể?”
“Ta không hù dọa ngươi.” Đinh Kim Thành nói, “Nàng trước kia là không dám lớn tiếng nói chuyện, nhưng hiện tại người ta dám. Đừng quên ngày đó ở tiệm cơm Hưng Thịnh, trừ bỏ nàng còn có một nam nhân vừa thấy liền biết là có quyền có thế. Nha đầu Cố gia đó hiện tại có chỗ dựa, đủ tự tin, lần trước thấy ta, ánh mắt kia làm người ta nhìn vào đều cảm thấy sợ nàng.”
Hồ thị ngẩn ra, giống như là xác thật có nhìn thấy nam nhân kia.
Nàng lại nghĩ đến hôm nay nhìn thấy Cố Vân Đông, ánh mắt kia, xác thật… có điểm dọa người.
Nàng chậm rãi bình tĩnh lại, còn là có điểm khoa trương, “Nhưng, nhị phòng tam phòng nhà họ Cố kia không phải là do mâu thuẫn rồi tự mình gây thương tích cho nhau sao?”
“Cho nên ta mới cảm thấy đáng sợ.” Đinh Kim Thành nguyên bản không nghĩ tới trên người bọn họ, nhưng lần trước thời điểm hắn đi đến Cố gia thôn, nhìn thấy A Cẩu, hắn liền cảm thấy kỳ quái, Biển Nguyên Trí đã được đưa về, vì cái gì lúc này người của Cố Vân Đông còn xuất hiện ở đây?
Chờ đến khi nghe nói nhà họ Cố xảy ra chuyện, hơn nữa thập phần thảm thiết, hắn liền nhịn không được rùng mình một cái, trong khoảng thời gian này ngay cả huyện thành cũng không dám đi.
“Nương, người nghĩ xem, vì sao nhà họ Cố sớm không sao, trễ không sao, Nguyên Trí vừa đi thì liền có chuyện? Vì sao Cố Vân Đông đã sớm đem Biển Nguyên Trí cứu ra, lại còn ở Giang Dụ huyện chúng ta không đi? Vì sao nhà họ Cố không ngừng xảy ra chuyện, ngay cả Cố tộc trưởng cũng biến thành dáng vẻ kia? Những người này, đều là cùng Cố Đại Giang có thù oán a.”
Đinh Kim Thành nói xong nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, “Ta hoài nghi, lần này nha đầu Cố gia kia trở về chính là vì báo thù, khẳng định là Cố Đại Giang đã chết, khả năng hắn chết còn cùng nhà họ Cố có quan hệ, cho nên thời điểm nàng ta có năng lực, liền trở về tìm nhà họ Cố gây phiền toái. Nàng cùng nam nhân kia vừa thấy chính là người lợi hại, nương, chúng ta ngàn lần vạn lần đừng theo chân bọn họ nhấc lên quan hệ, bằng không chúng ta cũng sẽ không có ngày lành đâu.”
Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy.
Hắn thậm chí còn hoài nghi chuyện cha mẹ hắn gặp quỷ cũng có dính dáng đến nàng.
Hồ thị nghe xong thì sửng sốt, cố tình thời điểm Đinh Kim Thành nói những lời kia thì ngữ điệu sâu kín, làm cho người ta có một cảm giác sởn tóc gáy.
Nàng trừng mắt, “Vậy, ta đây không đi nữa?”
“Không cần đi.”
Hồ thị rất muốn đi chê cười nhà họ Cố, nhưng tưởng tượng đến thảm trạng kia của nhà họ Cố, vẫn là thôi đi.
Vạn nhất người ta còn nhớ tới chuyện bọn họ đối với Biển Mộ Lan và Biển Nguyên Trí không tốt, thì làm sao bây giờ?
Cố Vân Đông còn không biết Hồ thị thiếu chút nữa đã chạy đến Cố gia thôn hô hào nàng đã trở lại, bất quá cho dù có nói thì thế nào chứ.
Nhà họ Cố đều đã như vậy, cho dù đã biết là nàng làm thì thế nào?