Thẩm thị xác thật là do tôn tử của Cố Cương là Cố Vạn Bảo cứu, nàng nguyên bản là cô nương của một trấn nhỏ, là nữ nhi duy nhất của cha mẹ, điều kiện gia đình không tồi.
Sau khi lớn lên cha mẹ muốn chiêu rễ cho nàng, nhưng con rể tới cửa điều kiện nào có đặc biệt tốt, chọn tới chọn lui đến khi Thẩm thị 17 18 tuổi, thiên tai tới, cả nhà rời đi Vĩnh Ninh phủ.
Đáng tiếc, cha mẹ Thẩm gia cũng không qua khỏi thời gian chạy nạn này, chỉ còn dư lại một mình Thẩm thị miễn cưỡng tồn tại.
Nàng đã đáp ứng cha mẹ, sẽ chiếu cố tốt chính mình, giữ được tánh mạng.
Bởi vậy, thời điểm Cố Vạn Bảo cứu nàng, nàng là thiệt tình cảm kích.
Nhưng những người khác của Cố gia nhìn đến bộ dạng lôi thôi lếch thếch của nàng thì mặt đầy ghét bỏ, nàng biết người Cố gia cũng không phải người đàng hoàng gì, là sau khi nàng rửa mặt sạch sẽ, tổ tôn Cố gia đều nhìn nàng với ánh mắt không thích hợp.
Nhưng Thẩm thị đã làm tốt công tác chuẩn bị làm trâu làm ngựa, người ta đã cứu tánh mạng của nàng, thì cho dù có bảo nàng làm nô tỳ cũng không quá đáng.
Nhưng mà, này cũng không bao gồm dưới tình huống nàng hoàn toàn không đồng ý, Cố Cương lại mạnh mẽ làm bẩn nàng.
Cái loại thống khổ khi đó, đến nay khó quên, đau triệt nội tâm.
Cố gia không có ai là người tốt, cũng không có ai là vô tội cả.
Bao gồm cả Cố Vạn Bảo, cũng bảo gồm Vu thị, người đem nàng đưa đến trên giường Cố Cương – phụ nhân hiện tại còn đang cùng người bán cò kè mặc cả ngoài kia.
Vu thị là nương của Cố Vạn Bảo, nàng là chướng mắt Thẩm thị, không nơi nương tựa không nói liền ngay cả nam nhân nhà nàng cũng hay thường thường nhìn lén Thẩm thị. Hơn nữa Cố Vạn Bảo lại có xu thế càng ngày càng thích nàng, Vu thị liền có chút nóng nảy.
Có lẽ là làm con dâu thôn trưởng lâu rồi, cảm thấy nhà mình là cao nhân nhất đẳng, Cố Vạn Bảo như thế nào cũng phải cưới được cô nương của huyện thành.
Bởi vậy, Vu thị tìm một cơ hội, âm thầm đem Thẩm thị đưa đến giường của cha chồng.
Như vậy, Cố Vạn Bảo không có khả năng cưới nàng nữa, nam nhân của mình cũng không dám nhìn nhiều thêm, còn có thể có người đối phó với mẹ chồng của mình, đâu đâu cũng là chuyện vui.
Chỉ có Thẩm thị, cơ hồ là bị đánh vào địa ngục.
Cố Vạn Bảo thật ra rất bất mãn muốn nháo, lại bị Cố Cương uy hϊếp lợi dụng lúc sau liền ngừng nghỉ.
Nhưng Thẩm thị biết, ánh mắt Cố Vạn Bảo nhìn nàng, so với lúc trước càng không kiêng nể gì, dơ bẩn hạ lưu, phảng phất nàng chính là một kẻ không lên được mặt bàn tùy ý để người ta đùa bỡn mà thôi.
Có đôi khi nàng thậm chí còn nghĩ, dứt khoát mua bao thạch tín, đem tất cả mọi người trong Cố gia đều độc chết đi.
Nhưng nàng đã đáp ứng cha mẹ rồi, phải hảo hảo sống sót.
Cho nên nàng đang đợi một cơ hội, hiện giờ, cơ hội này đã tới.
Thẩm thị nhìn Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông, ánh mắt ẩn ẩn thoáng hiện điên cuồng, “Ta chỉ cần giữ được mệnh của mình, mặt khác, bảo ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó.”
“Vậy thì phải để Cố Cương cùng Cố Vạn Bảo đối chọi với nhau.” Thiệu Thanh Viễn nói.
Thẩm thị sửng sốt, để Cố Cương cùng Cố Vạn Bảo đấu nhau?
Cố Vạn Bảo kỳ thật chính là một kẻ hèn nhát, đối mặt với Cố Cương thì chỉ biết lùi bước, muốn bọn họ đấu nhau, trừ phi bị buộc đến không có đường lui.
Thiệu Thanh Viễn, “Cố Vạn Bảo tuy rằng nhát gan, nhưng hắn từ nhỏ liền ở bên cạnh Cố Cương cường thế lớn lên, có một số việc giận mà không dám nói gì. Không phải nói Cố Cương muốn tìm cho hắn một cửa hôn sự sao? Để cho Cố Cương phá hủy cuộc hôn nhân này, Cố Vạn Bảo…”
Lời hắn nói còn chưa xong, đã bị Thẩm thị đánh gãy, “Không cần phải nói nữa, lòng ta đã có chủ ý.”
Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông nhìn nhau liếc mắt một cái, xem ánh mắt kiên định kia của Thẩm thị, rốt cuộc không nói cái gì nữa, chỉ là nói một câu, “Nếu yêu cầu trợ giúp, có thể tìm A Thử bọn họ, ngươi đã gặp qua rồi.”
“Được, ta đây đi về trước.”
Thẩm thị đứng lên, xoay người rời đi khách điếm.
Cố Vân Đông nhìn bóng dáng của nàng lại hơi hơi nhíu mày, “Ta như thế nào cảm thấy, ý tưởng của nàng có chút nguy hiểm đây?”
Thiệu Thanh Viễn trong lòng cũng ẩn ẩn có loại cảm giác này.