Này không phải là cái người đưa cho mình màn thầu trắng sao?
Biển Nguyên Trí chớp chớp mắt, cho nên, là biểu tỷ nói hắn đưa cho mình sao?
Vậy người trước đó cho hắn nửa cái màn thầu, cũng là người của biểu tỷ sao?
Hắn bỗng nhiên cong cong mi mắt, cười đến thật cao hứng.
Thiệu Thanh Viễn chú ý tới tầm mắt của hắn, không khỏi hướng hắn nhìn thoáng qua.
Biển Nguyên Trí vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cơm. Chỉ là khóe mắt dư quang nhìn nhìn Thiệu Thanh Viễn múc cháo cho Cố Vân Đông, không khỏi âm thầm nghĩ, nguyên lai đây là biểu tỷ phu a.
Nhìn so với tỷ phu tốt hơn, về sau biểu tỷ khẳng định sẽ hạnh phúc, khẳng định.
Một bàn người yên lặng cơm nước xong xuôi, Thiệu Thanh Viễn mới nói, “Trong chốc lát sẽ có người lại đây.”
Cố Vân Đông nhướn mày.
Thiệu Thanh Viễn lại nhìn nhìn canh giờ, ngay sau đó đi đến bên cửa sổ, rũ mắt nhìn dòng người qua lại phía dưới.
Một lát sau, liền thấy có một phụ nhân có chút quen mắt đi tới, ngẩng đầu lên hướng bên này nhìn thoáng qua.
Sau khi nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, lại nhanh chóng cúi đầu.
Người này, chính là thϊếp thất của Cố Cương, Thẩm thị.
Trong tay Thẩm thị còn cầm một cái rổ, bên người còn có một cái phụ nhân, nàng không chú ý tới Thẩm thị dị thường, đang theo người bán đồ ăn bên đường cò kè mặc cả.
Mắt thấy thảo luận rất kịch liệt, Thẩm thị đột nhiên nhỏ giọng nói, “Ta có chút không thoải mái, đi đến khách điếm đối diện mượn nhà xí một chút.”
Phụ nhân kia nhíu mày, muốn nói nàng ‘người lười thì có nhiều phân’, nhưng lại giả bộ cười thân thiện, “Được, ngươi đi đi, bất quá ngươi phải đưa tiền mua đồ ăn cho ta.”
Thẩm thị liền đem tiền cho nàng, rổ cũng cho nàng, vội vội vàng vàng xoay người vào khách điếm.
Phụ nhân kia bĩu môi, bất quá nhìn tiền trong tay vẫn là cao hứng vài phần, vàng thêm ra sức mặc cả với người bán hàng, có thể tiện nghi một văn, nàng là có thể bòn một chút tiền riêng.
Thẩm thị vào khách điếm, hướng lầu hai nhìn nhìn, nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, liền vội vàng đi lên.
Vào cửa, còn thấy được Cố Vân Đông, Dương thị cùng với Biển Nguyên Trí.
Biển Nguyên Trí cũng nhìn thấy nàng, hắn tự nhiên là nhận thức người này, Thẩm thị trước kia thấy hắn đáng thương, sẽ ngẫu nhiên cho hắn một chút đồ ăn, Biển Nguyên Trí đối với nàng ấn tượng rất tốt, sẽ không giống tiểu hài tử khác trong thôn, sau lưng kêu nàng là hồ ly tinh.
Thẩm thị thấy gương mặt rực rỡ của Biển Nguyên Trí, hơi hơi có chút kinh ngạc, ngay sau đó đối với hắn cười gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Cố Vân Đông, “Ngươi chính là Cố cô nương đi.”
“Thẩm cô nương.” Cố Vân Đông cũng cười mở miệng chào nàng.
Thẩm thị nghe được xưng hô của nàng, còn hơi hơi có chút hoảng hốt.
Từ sau khi nàng trở thành thị thϊếp của Cố Cương, nghe được rất nhiều xưng hô khó nghe lại thập phần ác độc, tốt nhất cũng chỉ là hai chữ Thẩm thị.
Đã lâu rồi, không có người gọi nàng là Thẩm cô nương.
Thẩm thị có chút động dung, âm thầm hít sâu một hơi, nói, “Thời gian của ta không nhiều lắm, nói ngắn gọn đi.”
“Đi đến phòng cách vách đi.” Cố Vân Đông để Dương thị dạy cho Biển Nguyên Trí chơi trò chơi ghép hình, ba người đi đến phòng của Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn nguyên bản còn muốn đi đến thôn họ Cố tìm Thẩm thị, chỉ là tức phụ của Cố Cương luôn nhìn chằm chằm nàng, phá lệ ham thích tìm phiền toái cho nàng. Hai ngày trước khi Thiệu Thanh Viễn đi tìm nàng, liền thiếu chút nữa bị phụ nhân kia nhìn thấy.
Thẩm thị dứt khoát mượn cơ hội ra cửa, bên người nàng còn mang theo con dâu Vu thị của Cố Cương.
Từ xưa quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn bất hòa, Vu thị cùng mẹ chồng của nàng vẫn luôn đối phó nhau, hiện giờ có Thẩm thị này làm mẹ kế của chồng, này không phải là cùng phe với nàng, cùng nhau đối phó mẹ chồng sao?
Ba người sau khi ngồi xuống, Thẩm thị mới hỏi nói, “Muốn ta làm cái gì?”
“Ngươi có thể làm cái gì?”
Thẩm thị khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh, “Chỉ cần Cố Cương chịu báo ứng, ta cái gì cũng đều có thể làm.”