Cố Vân Đông ngay từ đầu còn chưa nhận ra, cho đến khi có người kêu tên của hắn, nàng mới nhìn hắn nhiều thêm vài lần.
Nàng hơi hơi nắm chặt tay, để Thiệu Thanh Viễn mang theo nương nàng ngồi vị trí cạnh cửa sổ, chính mình tự đi qua, ngồi đối diện với người nọ.
Trước mặt đột nhiên có người ngồi xuống, người nọ hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ăn mặc của Cố Vân Đông thì hơi sửng sốt, “Ngươi chính là… cô nương Tưởng gia? Có phải hay không tuổi có chút trẻ? Ngươi thực sự đã hai mươi tuổi sao?”
Cố Vân Đông hơi hơi nhíu mày, “Ngươi không quen biết ta?”
Nam nhân kinh ngạc, “Ta, chúng ta nhận thức sao?”
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, nói, “Ta họ Cố, cha ta là Cố Đại Giang, Biển Mộ Lan chính là biểu tỷ của ta, biểu tỷ phu, ngươi nhớ ra chưa?”
Không sai, người trước mặt này chính là trượng phu của Biển Mộ Lan, Đinh Kim Thành.
Đinh Kim Thành kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi, là cái nha đầu Cố gia kia?” Nhìn nàng thay đổi cứ như là một người khác, sao có thể là nàng được chứ?
Đinh Kim Thành đương nhiên đã gặp qua Cố Vân Đông, nhưng khi đó Cố Vân Đông thấp thấp bé bé, còn là lúc nào cũng cúi đầu, ngày thường rất bận rộn.
Hắn là con rể của Biển gia, mà chính nhạc mẫu của mình cùng nhà mẹ đẻ là Cố gia quan hệ không tốt, ngày thường cũng chỉ là ngẫu nhiên đi xem đệ đệ là Cố Đại Giang này.
Nhạc mẫu còn như thế, huống chi là hắn, trong ấn tượng của hắn chỉ là bồi Biển Mộ Lan đi gặp cữu cữu ba bốn lần mà thôi.
Lần cuối trông thấy cô em vợ là con của cữu cữu này, vẫn là sự tình của hai năm trước, lúc đó nàng rất gầy, y phục cũng rách tung tóe. Lúc ấy mợ mới vừa bị ngu dại không bao lâu, một nhà Cố Đại Giang ở Cố gia phá lệ gian nan.
Hiện giờ tái kiến Cố Vân Đông, đừng nói là hắn không nhận ra, cho dù có nhận ra, cũng không dám tin tưởng.
“Cố muội tử, ngươi còn sống, thật tốt quá. Ngươi…”
Cố Vân Đông không muốn nói chuyện của mình, hiện tại nàng chỉ muốn xác nhận một sự kiện, “Biểu tỷ phu, biểu tỷ của ta đâu?” Nàng chưa nói chính mình nhìn thấy nấm mồ của Biển Mộ Lan, trong lòng tóm lại là tồn một tia hy vọng.
Nhưng hiện thực luôn là tàn khốc, nhắc tới Biển Mộ Lan, Đinh Kim Thành liền nhịn không được hung hăng lau một phen mặt, “Mộ Lan nàng, nàng ấy không còn nữa.”
Cố Vân Đông chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, có chút khát nước.
Sau một lúc lâu, nàng mới nghe được thanh âm của chính mình vô cùng bình tĩnh vang lên, “Như thế nào không còn? Thi cốt đâu?”
“Đói chết.” Đinh Kim Thành nói, “Chỉ còn thiếu chút nữa thôi là chúng ta đã tới Khánh An phủ rồi, nhưng nàng ấy không chịu được nữa, liền như vậy… chết trước mặt ta. Ta tìm một cái đỉnh núi, đem nàng chôn ở nơi đó.”
“Cái dạng gì đỉnh núi, phụ cận có thôn nào không? Ngươi lập bia mộ cho nàng thì trên bia viết cái gì, nấm mồ có hình dạng gì?”
Đinh Kim Thành đều nhất nhất trả lời.
Cố Vân Đông thấy chi tiết đều giống với nấm mồ mà mình đã nhìn thấy trước kia, liền khẳng định, người nằm ở nơi đó, xác thật là biểu tỷ của nàng, Biển Mộ Lan.
Nàng hơi hơi rũ đầu, chỉ cảm thấy yết hầu càng khát khô, “Vậy đại cô của ta bọn họ đâu rồi?”
Đinh Kim Thành lắc đầu, “Ta không biết.”
Cố Vân Đông sắc mặt khẽ biến, “Ngươi không biết là có ý tứ gì? Lúc trước một nhà của đại cô không phải cùng các ngươi rời đi Vĩnh Ninh phủ sao?”
“Ngay từ đầu xác thật là đi cùng nhau, chỉ là thời điểm nửa đường đột nhiên lao ra một số lớn lưu dân, hoang mang rối loạn chạy loạn, nói là phía sau có đạo phỉ gϊếŧ người. Chúng ta hoảng hốt, cũng chạy theo. Lúc ấy cha mẹ ta đi cùng nhau, ta cùng Mộ Lan mang theo Nguyên Trí đi cùng nhau, nhạc phụ nhạc mẫu đi cùng nhau, trong lúc đó bị tách ra. Sau chúng ta tìm lại được cha mẹ, nhưng như thế nào cũng không tìm được nhạc phụ nhạc mẫu, liền không biết bọn họ ở nơi nào.” Cố Vân Đông mày nhíu chặt, đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, “Vậy Nguyên Trí đâu?”
Biển Nguyên Trí, là tiểu nhi tử của đại cô.
Đinh Kim Thành lại bỗng nhiên có chút chột dạ, ánh mắt đều né tránh nàng.