Thiệu Thanh Viễn vẫn là đi ngựa xe hành dắt con ngựa kia trở về, con ngựa này là lúc trước hắn mua, tuyển chọn con còn trẻ khỏe lại chịu được vất vả, nhìn rất có tinh thần.
Dọc đường đi này đều cùng Thiệu Thanh Viễn ở chung, một người một ngựa thế nhưng còn sinh ra chút cảm tình với nhau.
Hắn còn lén lút đặt tên cho con ngựa gần giống tên của Truy Phong, gọi là Cuồng Phong.
Cố Vân Đông khi nghe đến tên, “…” Ta còn tưởng là Bạo Vũ nữa cơ.
Ở ngựa xe hành tu chỉnh một đêm, Cuồng Phong lại trở nên tinh lực dư thừa.
Cố Vân Đông nghĩ thầm phải thử một chút, để Thiệu Thanh Viễn lái xe ngựa, chính mình ngồi trên lưng Cuồng Phong, một đường chạy đi xa, khi nào đã thèm mới dừng lại.
Đến khi trời sắp tối đen như mực ba người mới đến Giang Dụ huyện.
Giang Dụ huyện hiện tại thực quạnh quẽ, đặc biệt là lúc này trên đường cơ hồ cũng chưa gặp người nào.
Cũng đúng, một hồi đại thiên tai kia, Giang Dụ huyện bị hao tổn nghiêm trọng, dân cư giảm mạnh, tuy rằng rất nhiều người đã trở lại, nhưng rốt cuộc vẫn là tinh khí tinh thần giảm đi, nhất thời khôi phục chưa được như ban đầu.
Cố Vân Đông tìm một khách điếm nhìn có vẻ không tồi để ở trọ, nơi này hiện tại khó được tới cái khách nhân, tiểu nhị khách điếm nguyên bản còn tử khí trầm trầm, nhìn thấy bọn họ thì như được lên dây cót, vội không ngừng đem người thỉnh đi vào.
“Khách quan đây là đi ngang qua Giang Dụ huyện của chúng ta, hay là tới tìm người thân? Có cái gì tiểu nhân có thể giúp được, cứ việc nói. Đừng nhìn khách điếm của chúng ta nhỏ như vậy, mục đích là để đảm bảo khách quan xem đây như là nhà của mình, mà nếu xem như ở nhà, có yêu cầu gì ta có thể giúp thì đều giúp các ngươi tìm kiếm hết mình.”
Cố Vân Đông liền hỏi thăm tình huống của Giang Dụ huyện, “Huyện thành này sao thấy không hề náo nhiệt a, trên đường cũng không có mấy người, ta thấy những cửa hàng đó phần lớn đều sẽ đóng cửa sớm thôi, ta mới vừa rồi còn muốn mua chút đồ ăn, kết quả lại không thấy được mấy nhà mở cửa hàng.”
“Ai.” Tiểu nhị nghe nói đến cái này liền nhịn không được thở dài, một bên dẫn xe ngựa hướng bên trong đi, một bên nói, “Này cũng không có biện pháp, trận thiên tai vừa rồi, rất nhiều người đều chọn rời đi. Hơn nữa khi đó có rất nhiều người không có cơm ăn bị buộc nóng nảy bắt đầu vào thành đoạt đồ vật, chủ nhân các cửa hàng trong huyện thành chúng ta đều bị dọa sợ, bằng không, mấy chuyện này đều qua đã lâu, triều đình cũng phái đại nhân tới cứu tế, nhưng mọi người đều chưa quen sao? Trời tối sầm liền nhịn không được đóng cửa hàng.”
Như là sợ làm ba người hoảng sợ, tiểu nhị vội vàng nói, “Bất quá khách quan yên tâm, chỗ của chúng ta hiện tại đã an ổn, cuộc sống cực khổ đã qua, sẽ càng ngày càng tốt. Ngươi đừng nhìn hiện tại mấy cái cửa hàng đó đóng cửa sớm như vậy, nhưng ban ngày vẫn rất náo nhiệt.”
“Phải không?” Cố Vân Đông theo hắn vào phòng, nhìn căn phòng được thu thập rất sạch sẽ, rất vừa lòng, chờ khi thấy tiểu nhị phải đi lại giống như lơ đãng hỏi, “Đúng rồi, ta nghe người ta nói lúc trước khi thiên tai ở trong huyện thành có nhà mở tiệm cơm hoành thánh gọi là cái gì Hưng Thịnh là nhất tuyệt, hiện tại tiệm này còn mở không?”
Tiệm cơm Hưng Thịnh, chính là tiêm cơm lúc trước Cố Đại Giang đã làm trướng phòng tiên sinh kia.
Tiểu nhị ngẩn cả người, “Tiệm cơm Hưng Thịnh? Bên kia vòng qua lại đi một đoạn đường thật ra có một nhà, còn mở a, nhưng nhà kia lại không bán hoành thánh.”
“Vậy có thể là ta nhớ lầm.” Cố Vân Đông cười cười, lại không tiếp tục hỏi thêm.
Nàng là không tính toán trực tiếp đi nhà cũ Cố gia, cho nên ngày mai muốn đi tiệm cơm Hưng Thịnh nhìn xem, cũng không biết lão bản có tin tức của Cố Đại Giang hay không.
Chỉ là không nghĩ tới, ngày hôm sau bọn họ mới vừa đến cửa tiệm cơm Hưng Thịnh, liền nhìn thấy một người có chút quen thuộc.
Phải nói là Cố Vân Đông cảm giác có chút quen thuộc, người nọ liền ngồi ở bên cạnh cửa không xa cái bàn kia, đối mặt cửa.