Nghe nói sau khi Diêu thị té xỉu, cư nhiên được chẩn ra là có thai.
Nghe nói Cố Tiên Nhi cũng không trở thành thϊếp của Bành Trọng Phi, nguyên bản nàng cũng không phải là loại hình Bành Trọng Phi thích.
Hắn muốn chính là nữ nhân có trước có sau, Cố Tiên Nhi này trước kia ở nông nông ăn uống không đầy đủ chất nên dáng người cũng không phát dục tốt, khô quắt thật sự làm cho người ta không có hứng thú.
Huống chi mặt nàng cũng không xuất sắc, ít nhất Cố Vân Đông tuy dáng người không đạt được tiêu chuẩn của hắn, nhưng mặt đẹp a.
Nhưng Cố Tiên Nhi chẳng có gì, còn không quá thông minh.
Bành Trọng Phi là thực ghét bỏ nàng, đừng nói là thϊếp, dù là thân phận thông phòng cũng không muốn cho nàng.
Dù sao chỉ là ngủ cùng một nha hoàn mà thôi, nha hoàn trong phủ hắn ngủ cũng không chỉ có một đứa, chẳng lẽ ai hắn cũng phải phụ trách?
Bành Trọng Phi chính là một cái tra nam, xong việc liền vỗ mông muốn đi.
Nhưng Cố Tiên Nhi không cam lòng a, sự tình đều đã xảy ra nàng cũng không có cách vãn hồi, đặc biệt còn bị Diêu thị tóm ngay tại chỗ,nếu thực sự vẫn chỉ là một nha hoàn, nàng tin tưởng ngày mai chính mình chính là một cổ thi thể.
Bởi vậy nàng khóc lóc sướt mướt cùng Bành Trọng Phi nói chính mình là đường muội của Cố Vân Đông.
Cố Tiên Nhi xem như đã nhìn ra, Bành Trọng Phi đối với Cố Vân Đông khẳng định có tình cảm, chính là bởi vì như vậy nàng mới thay đổi chủ ý hạ dược Bành Trọng Phi.
Nàng cũng sợ hãi vạn nhất để hạ nhân phá thân Cố Vân Đông, Bành Trọng Phi sẽ trong cơn giận dữ tra rõ, đến lúc đó chính mình khẳng định phải bị xử lý.
Bởi vậy nàng nhất thời sửa lại chủ ý, để Cố Vân Đông trở thành thϊếp của Bành Trọng Phi, cũng thành cái đinh trong mắt của Diêu thị cùng Hạ di nương, như vậy nàng cũng không cần tự mình động thủ, Cố Vân Đông cũng đã bị hai người này cấp chỉnh đến chết.
Nhưng không nghĩ tới, rớt vào bẫy rập chính là mình.
Cố Tiên Nhi hận Cố Vân Đông muốn chết, nếu có khả năng nàng đều muốn tự mình bóp chết nàng.
Nhưng nàng không có công phu, chính mình ốc còn không mang nổi mình ốc, nơi nào còn có thời gian đi tìm Cố Vân Đông gây phiền toái, bảo hộ tính mệnh quan trọng hơn, thậm chí nàng còn muốn dựa vào danh nghĩa của Cố Vân Đông để bảo mệnh.
“Rồi sau như thế nào?” Cố Vân Đông nghe xong nhịn không được trừu trừu khóe miệng, không nghĩ tới Cố Tiên Nhi còn có thể cái khó ló cái khôn.
Nhưng để nàng làm ô dù cho nàng ta, cảm giác thực ghê tởm a.
Liễu Duy thần bí hề hề, “Chính là cái gọi là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà. Cố Tiên Nhi là dùng thân phận đường muội của ngươi làm thϊếp, còn có Hạ di nương lại không biết quan hệ của các ngươi không tốt a, còn tưởng rằng tỷ muội các ngươi liên thủ muốn tiến vào Bành phủ đoạt sủng ái của nàng đâu.”
Cho nên Hạ di nương cảm thấy Cố Tiên Nhi này chính là cái tâm phúc họa lớn, không diệt trừ nàng, sớm muộn gì Bành Trọng Phi cũng sẽ bị hai tỷ muội các nàng nắm trong tay, nàng liền phải hoàn toàn bị biếm vào ‘lãnh cung’.
Này sao được? Diệt trừ Cố Tiên Nhi trở thành sự tình cấp bách phải làm nhất.
Nàng chẳng những muốn diệt trừ Cố Tiên Nhi, còn muốn nhân cơ hội đối phó Diêu thị.
Vì thế, phải để cho Cố Tiên Nhi làm hư cái thai trong bụng của Diêu thị.
Diêu thị hận muốn chết, cố tình Bành Trọng Phi còn bởi vì quan hệ của Cố Tiên Nhi cùng Cố Vân Đông, chỉ là phạt chút việc nhỏ, cũng không nặng.
Diêu thị nơi nào cam tâm, đối với Bành Trọng Phi căn bản là như nước với lửa. Nói cho Bành Trọng Phi nghe chuyện ngày đó ở mai viên Cố Tiên Nhi còn muốn thiết kế Cố Vân Đông cùng tên hạ nhân đổ phân thành một đôi, kết quả Cố Vân Đông không có việc gì, nàng ta lại tự mình bò lên giường của thiếu gia.
Bành Trọng Phi vừa nghe, càng thêm tin tưởng Cố Vân Đông chính là có người phù hộ mới có thể bình an thoát hiểm, lại tra xét, biết Diêu thị nói chính là chân tướng.
Bành Trọng Phi cực kỳ hận Cố Tiên Nhi, trực tiếp đem người giao cho Diêu thị xử trí.
Hắn vốn dĩ cũng muốn phạt Diêu thị, hắn lại không phải ngốc tử, tự nhiên biết Diêu thị nơi này cũng có vấn đề.
Nhưng hài tử của người ta cũng mất rồi, nói hai câu còn chưa tính, nhưng đối với Diêu thị cũng là hoàn toàn chán ghét. Liễu Duy nói đến cái này, còn cười tủm tỉm bỏ thêm một câu, “Đúng rồi, Bành Trọng Phi còn để ta nói cho ngươi câu này.”