Thiệu Thanh Viễn không rảnh lo trả lời, chỉ là thấy bộ dáng vội vàng của nàng, tức khắc khẩn trương lên, “Ngươi như thế nào?”
“Ta có thể có chuyện gì?”
“Vậy ngươi như thế nào… “ Giống như phía sau có người đuổi theo vậy.
Cố Vân Đông xua xua tay, “Có việc gì cũng không phải là ta, yên tâm, kế tiếp, chúng ta chỉ lo xem diễn là được.”
Nàng không hỏi lại Thiệu Thanh Viễn vì cái gì xuất hiện ở chỗ này, tổng cảm thấy hỏi nhiều, khả năng… không tốt lắm.
Nhưng mà không thể phủ nhận chính là, nàng trong lòng lại có một loại cao hứng không nói nên lời.
Thiệu Thanh Viễn thấy nàng xác thật không có việc gì, trong lòng hơi hơi thở dài nhẹ nhõm, cũng đi theo nói sang chuyện khác, “Muốn hay không đi cửa hàng nhìn xem một chút?”
“Đi a.”
Nàng tâm tình tốt, Cố Tiên Nhi bên kia đã xảy ra chuyện như vậy, đoán chừng cũng chẳng làm được thêm chuyện gì gài bẫy nàng.
Xe ngựa một đường hướng đến cửa hàng chạy tới, nàng lúc này mới phát hiện, trên đường so với dĩ vãng náo nhiệt hơn rất nhiều, các loại hàng tết đã bày ra tới.
Người già ở Bắc Kinh có truyền lưu một câu dân ca: Tiểu hài tử tiểu hài tử ngươi đừng thèm, qua ngày mồng tám tháng Chạp chính là năm mới.
Xem ra mọi người đều đã bắt đầu chuẩn bị ăn tết.
Cố Vân Đông nghĩ đến người trong xưởng, quay đầu cùng Thiệu Thanh Viễn nói, “Việc ăn tết của xưởng nhiều nhất cũng chỉ có thể là năm ngày, ta nghĩ có nên phát chút quà tết cho mọi người. Về sau thời điểm nhận thêm người, người tới báo danh cũng sẽ nhiều.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, “Đến lúc đó có thể mua hai cân thịt, cùng một chút đồ linh tinh. Năm thứ nhất cũng không nên cấp quá nhiều, dễ dàng làm cho người ta nghĩ đó là nghĩa vụ của chúng ta, về sau cấp thiếu, còn sẽ bị oán trách.”
Cố Vân Đông cũng nghĩ như vậy, chờ về sau khi nàng kiếm được nhiều tiền, lại chậm rãi đề cao phúc lợi sau.
Hai người một bên nói chuyện một bên thương lượng số lượng nhiều ít thích hợp.
Khi đến cửa hàng, liền thấy Thung Tử vừa lúc tươi cười đầy mặt tiễn một vị khách ra ngoài.
Bộ dáng hắn thoạt nhìn tinh thần rất phấn chấn, xem ra trong khoảng thời gian này hắn làm tiểu nhị thực vui vẻ a.
Trịnh Cương thấy nàng lại đây, thực tự giác nói đến tình huống của cửa hàng, cũng đem sổ sách lấy tới cho nàng xem.
Cố Vân Đông xem sinh ý của cửa hàng phát triển không ngừng, con người dần dần sáng lên vài phần.
Có tiền, qua năm sau nàng liền tính toán đi tìm Cố Đại Giang, trước tiên sẽ đi Khánh An phủ nhìn xem.
Cuộc sống kế tiếp, Cố Vân Đông càng lúc càng trở nên bận rộn công việc nhiều lên. Đây là năm thứ nhất đên Vĩnh Phúc thôn, cũng là năm thứ nhất rời đi nhà chính Cố gia, càng là năm thứ nhất có bạc có thể đặt mua hàng tết.
Cố Vân Đông sớm đã mua đủ đồ vật, còn bảo Cố Vân Thư hỏi Tần Văn Tranh xin mấy bức câu đối.
Còn cấp người trong nhà làm mỗi người hai bộ quần áo mới, ngay cả Thiệu Thanh Viễn cũng có.
Ân, mỗi người Đồng gia cũng có một bộ, người một nhà đều vui mừng không thôi, làm việc càng thêm ra sức.
Cố Vân Đông thực vừa lòng người Đồng gia, nghĩ về sau sinh ý nhà mình khẳng định muốn mở rộng, nàng sẽ rèn luyện người Đồng gia làm những việc lớn hơn.
Bởi vậy sau khi cơm nước xong xuôi, nàng đều bảo Cố Vân Thư dạy mọi người nhận biết chữ.
Cố Vân Thư hiển nhiên thực thích chức vị tiểu lão sư này, cái bộ dáng tiểu đại nhân kia làm cho Cố Vân Đông cười không ngừng.
Người Đồng gia càng là kích động không thôi, phải biết rằng hạ nhân có thể biết chữ là chuyện phi thường hiếm thấy, bởi vậy dù cho có bận rộn làm việc cả ngày, thời điểm học chữ đều không có chậm trễ.
Để Cố Vân Đông ngoài ý muốn chính là, người học được tốt nhất, cư nhiên là lão nhị Đồng gia, cái nam nhân tự ti đến nay không tái hôn cơ hồ còn không tồn tại.
Phía bên Bành phủ nàng không qua đó lại, nhưng đã nói là muốn xem diễn, tự nhiên là sẽ để người chú ý hỏi thăm động tĩnh bên kia.
Người được chọn tốt nhất chính là Liễu Duy, dù sao hắn cũng là một kẻ thích bát quái. Hai ba ngày nay, Liễu Duy không phụ sự kỳ vọng của nàng, mang cho nàng sự tình phát sinh sau ngày đó, cũng mang đến kết cục của Cố Tiên Nhi.