Bành Trọng Phi hồn nhiên không thèm để ý, “Này có là gì? Ngươi chưa uống qua Phổ Nhị, vừa lúc, nhà ta có, quay đầu lại ta để hạ nhân chuẩn bị cho ngươi một ít, ngươi lấy về từ từ mà uống.”
Cố Vân Đông nói cảm ơn, bưng lên chén trà Phổ Nhị, khóe mắt liếc nhìn biểu tình không chút sứt mẻ của Cố Tiên Nhi.
Ân? Nàng thay đổi trà, Cố Tiên Nhi vẫn cứ thờ ơ như vậy?
Chẳng lẽ chính mình đã đoán sai, nàng không có động tay động chân ở trong chén trà?
Bành Trọng Phi bên kia đã bưng chè đỏ Kỳ Môn lên uống hai ngụm, Cố Vân Đông cũng nương theo tay áo đem toàn bộ trà đảo vào trong không gian.
Cố Tiên Nhi thỏa mãn, cười lui xuống.
Cố Vân Đông lại hơi hơi nheo mắt lại, nàng khẳng định là động tay chân, nhưng tựa hồ một chút cũng không ngại hai người thay đổi chén trà.
Như vậy chỉ có một khả năng, hai ly trà đều có vấn đề.
Lấy lá gan của Cố Tiên Nhi, khẳng định là không dám làm hại Bành Trọng Phi, thứ thả trong trà hẵn cũng sẽ không thương tổn đến tánh mạng.
Cố Vân Đông nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác 50% là thả…xuân dược.
Nếu thật là như vậy, Cố Tiên Nhi là đánh chủ ý để nàng cùng Bành Trọng Phi phát sinh chi gian. Như vậy kết quả chính là Bành Trọng Phi nạp mình làm thϊếp, lại kết hợp với tính tách ghen tuông của Diêu thị, nói không chừng sẽ từ ghen ghét thành hận không gϊếŧ chết mình ngay lập tức.
Cố Vân Đông bị hành vi của Cố Tiên Nhi làm cho ghê tởm rồi.
Chỉ là nàng có một chút cũng không nghĩ ra, Diêu thị rốt cuộc có biết kế hoạch của Cố Tiên Nhi hay không?
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta đang cùng ngươi nói chuyện đấy.” Bên tai truyền đến thanh âm có chút táo bạo của Bành Trọng Phi.
Cố Vân Đông đột nhiên hoàn hồn, “Nga, ngươi là hỏi ta về sự tình xây xưởng sao, ta đang nghe đây. Xưởng nhà của chúng ta xác thật còn chưa có xây, ngươi nói cùng ta hợp tác tức là như thế nào?”
Bành Trọng Phi thoáng vừa lòng, ngay sau đó thần thần bí bí mở miệng, “Ngươi chưa xây xưởng, mà ta vừa lúc lại có một cái xưởng, cách thôn của các ngươi không xa, cho ngươi dùng thế nào? Bất quá đường trắng này có thể bán cho ta nhiều hơn một chút không, một ngày ít nhất cũng phải một trăm cân, năm cân quá ít.”
Một trăm cân, đến lúc đó qua tay hắn bán ra ngoài, không biết có thể kiếm bao nhiêu tiền đâu.
Ý tứ mặt trên là không thể đụng đến sinh ý đường trắng của Cố Vân Đông, nhưng hắn đây là mua bán bình thường, không tính là trái với quy định.
Cố Vân Đông ‘di’ một tiếng, “Xưởng cách thôn chúng ta không xa? Ngươi mua?”
“Xuy, đúng vậy, ta mua, mất mười lượng bạc, còn mua một tặng một, ta có một cái xưởng, người ta còn đem nữ nhi của mình cho ta làm tiểu thϊếp.” Cái biểu tình khinh thường kia của hắn thập phần thiếu đánh.
Cố Vân Đông nghe được không khỏi nhăn mi lại, tổng cảm thấy lời này của hắn có chỗ nào không thích hợp.
Nhìn biểu tình dào dạt đắc ý của Bành Trọng Phi, nghĩ đến sự tình lúc trước hắn muốn chiếm đoạt bản vẽ nhà mình, một loại cảm giác không tốt nảy lên trong lòng.
“Ngươi không phải là ép mua ép bán, chiếm xưởng người ta không tính rồi còn muốn chiếm nữ nhi người ta làm thϊếp đi?”
Bành Trọng Phi hừ lạnh một tiếng, “Là người nhà kia không biết tốt xấu, ta chính là tiên lễ hậu binh, thành ý tràn đầy tự mình tới cửa cầu thú, còn đáp ứng cho bọn hắn năm mươi lượng bạc, kết quả cư nhiên còn dám lấy chổi đuổi bổn thiếu gia ra ngoài. Được, là do bọn họ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy không được trách ta tàn nhẫn.”
Ngọa tào, làm ra cái việc vô liêm sỉ không bằng súc sinh này, ngươi cư nhiên còn đắc ý như thế?
Quả nhiên chó không thể bỏ được việc ăn phân.
Cố Vân Đông nén xúc động đem người trước mặt đánh chết, tính toán khuyên hắn làm người.
Kết quả liền chạy tới một cái nha hoàn, thở hổn hển mở miệng, “Thiếu gia, Hạ di nương té xỉu.”
Bành Trọng Phi, “…”
Hắn yên lặng quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, “… Vì cái gì mỗi lần ngươi tới nhà của ta, nhà ta đều có chuyện vậy?”
“Đại khái, là hắn nói cho ngươi, không cần làm chuyện ác đi.” Cố Vân Đông hướng trên đỉnh đầu chỉ chỉ, “Cách đầu ba thước có thần minh.”
Bành Trọng Phi đột nhiên đứng lên, “Ta đây liền đem xưởng kia trả về, đem thϊếp kia cũng trở về, mẹ nó, may mắn còn chưa có chạm vào nàng.” Thấy nha hoàn kia còn đứng ở một bên, lập tức rống lên một tiếng, “Còn thất thần làm gì, gọi người đi thỉnh đại phu cho di nương đi a.”