Diêu thị nở nụ cười, gọi Trân Châu lại đây, nhỏ giọng phân phó cho nàng, “Ngươi đi tìm người bên cạnh Hạ di nương , để cho nàng ta tiết lộ chuyện Cố Vân Đông cùng gia đơn độc ở mai viên cho Hạ di nương nghe.”
“Thiếu phu nhân đây là một mũi tên trúng ba con nhạn a.” Tiền ma ma cười đến các nếp gấp trên mặt đều giật giật.
Diêu thị cầm khăn thâm thấp nở nụ cười, “Đi, chúng ta đi phòng bếp, dựa theo lời gia phân phó chuẩn bị một bữa tiệc lớn chiêu đãi khách quý!”
“Đúng vậy.”
Chủ tớ hai người càng đi càng xa.
Mà Cố Vân Đông, thì tại thời điểm Diêu thị cùng Bành Trọng Phi nói chuyện với nhau vừa xong, liền đi ra mai lâm.
Đáng tiếc vẫn là chậm một bước, bên ngoài đã không còn bóng dáng của Diêu thị, chỉ có một đôi mắt tỏa sáng của Bành Trọng Phi đang nhìn chằm chằm nàng.
Cố Vân Đông âm thầm đỡ trán, “Phu nhân nhà ngươi đâu?”
“Nga, ta đã tống cổ nàng đi phòng bếp an bài một chút món ăn, ta đây đang có việc tìm ngươi thương lượng, nàng ở bên cạnh vướng chân vướng tay.”
Cố Vân Đông, “…” Con mẹ nói người này EQ bị ai trộm hết rồi phải không?
Trách không được Diêu thị lại xem nàng như kẻ thù vậy, căn bản chính là người này giăng bẫy mình mà.
Hắn không biết xấu hổ thì thôi nhưng Cố Vân Đông nàng vẫn cần thanh danh mà!
Bị đồn thổi với người khác cũng liền thôi, nhưng mà cùng Bành Trọng Phi? Không, nàng không nghĩ tới, cũng không muốn. Muốn nhan sắc cũng không có, muốn nhân phẩm cũng không có.
Cố Vân Đông quay đầu đi, căn bản liền không muốn để ý tới hắn.
Nhưng Bành Trọng Phi là thật sự có việc, đi theo phía sau nàng, “Ngươi đừng đi a, ta muốn cùng ngươi nói đến chuyện của xưởng.”
Cố Vân Đông bước chân dừng một chút, tính tính, nàng rất muốn trực tiếp đi ra ngoài, nhưng lại không biết đi bên nào, ngoài mai viên người đến người đi, nhìn thấy bọn họ thì lời đồn đãi càng nhiều.
Diêu thị dám để cho bọn họ đơn độc ở chung, trong lòng chỉ sợ đã sớm nhận định.
Nàng dứt khoát đi đến đình hóng gió ngồi xuống, Bành Trọng Phi lập tức ngồi vào đối diện nàng.
“Lần trước lúc ngươi đi cửa hàng cũng không có cơ hội hảo hảo nói chuyện, có cái vấn đề này ta đã sớm muốn hỏi, ngươi cùng Liễu Duy là khi nào gặp nhau vậy? Lần trước ở trong phủ của ta là lần đầu tiên gặp mặt sao?”
Cố Vân Đông đột nhiên ngồi thẳng thân mình, đây là… Đối với sự tình lần trước có điều hoài nghi sao?
Nàng ngước mắt nhìn về phía Bành Trọng Phi, đối phương đáp lại chỉ có cái ánh mắt thành khẩn kia, sau đó xác định,... Hắn chỉ là thật sự tò mò mà thôi.
Ho nhẹ một tiếng, Cố Vân Đông mới nói, “Liễu Duy khoảng thời gian trước không phải là tìm người dẫn hắn vào núi săn thú sao? Người hắn tìm vừa lúc là hàng xóm của ta, thường xuyên qua lại như thế, liền quen thuộc.”
Bành Trọng Phi gật gật đầu, cái đề tài này không đề cập nữa.
“Bất quá sinh ý đường trắng của ngươi, thật sự không cùng Liễu Duy hợp tác?”
“Không có.”
Bành Trọng Phi im lặng một chút rồi nói, “Vậy chúng ta hợp tác, thế nào?”
Cố Vân Đông cổ quái nhìn hắn một cái, Bành gia hẳn là biết cái sinh ý đường trắng này hiện tại là ai lên mặt đầu đi? Hắn còn dám nói lời này?
Bất quá Bành Trọng Phi suy nghĩ không giống nàng, “Ta nghe nói xưởng nhà ngươi còn chưa có xây?”
Cố Vân Đông vừa muốn gật đầu, khóe mắt dư quang liếc đến bóng người đang hướng bên này đi tới.
Ngước mắt nhìn lại, đúng là Cố Tiên Nhi đang bưng hai ly trà lại đây.
Bành Trọng Phi cũng thấy được, tức khắc bất mãn, “Không phải là bảo các ngươi đều lui xuống rồi sao?”
Cố Tiên Nhi cụp mi rũ mắt, “Thiếu phu nhân dặn dò nô tỳ hầu hạ tốt thiếu gia cùng khách quý, nô tỳ, nô tỳ chính là tới châm trà mà thôi.”
Bành Trọng Phi vừa lúc nói một lúc nên cũng có chút khát nước, nghe vậy cũng gật gật đầu.
Cố Vân Đông nhìn thấy hai ly trà màu sắc sâu cạn không giống nhau, nghĩ nghĩ hỏi, “Đây là trà gì?”
“Đây là chè đỏ Kỳ Môn, còn của thiếu gia là trà Phổ Nhị.” Cố Vân Đông đem hai ly trà đảo ngược, “Ta còn chưa có uống qua Phổ Nhị đâu, Bành thiếu gia không ngại cùng ta đổi chứ?”