Mãi cho đến khi Đổng thị lại đây đưa cho nàng một cái cặp sách, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh lại đây.
Đúng rồi, hôm nay phải đưa Vân Thư đi học đường.
Cố Vân Đông thầm kêu một tiếng không xong, sau khi cảm ơn Đổng thị, liền mang theo cặp sách hấp tấp chạy đến phòng Dương thị.
Dương thị đã thức dậy, nàng đã dưỡng thành đồng hồ sinh học, tuy rằng hôm nay ngủ đến phá lệ thoải mái, nhưng cũng không dậy trễ nhiều.
Hai tiểu tử đang nằm ngủ, tứ chi tung hoành ngang dọc, nàng tìm nửa ngày mới từ một góc tìm được đầu của Vân Thư, thuận thế đem đầu Vân Khả đào ra từ trong chăn, miễn cho cô nàng không thở được.
“Vân Thư, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.” Nàng nhéo nhéo cái mũi của tiểu gia hỏa, thằng nhỏ vẫn đang nhắm mắt lập tức mở miệng hô hấp.
Cố Vân Đông, “…” Xem như ngươi có năng lực.
Nàng dứt khoát trực tiếp đem người từ trong ổ chăn ôm ra, Cố Vân Thư đột nhiên run lên một chút, người liền thanh tỉnh lại, “Đại tỷ?”
“Mặc quần áo vào nhanh lên, đại tỷ đưa ngươi đi học đường.”
“Học, học đường?” Hắn xoa xoa đầu, còn có chút không rõ.
Cho đến khi Cố Vân Đông cầm quần áo của hắn lại đây, hắn mới chợt nhớ tới, vội đứng lên, chạy đến tủ quần áo bên cạnh tìm kiếm nửa ngày, mới lấy ra được bộ y phục mới Đổng thị làm cho hắn, “Muốn mang cái này.”
Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, thấy bộ dáng rung đùi đắc ý vui rạo rực của hắn, chỉ có thể đem quần áo trong tay thả trở về.
Cố Vân Thư thực mau thu thập xong, trên lưng đeo một cái cặp sách nhỏ hình thù kì lạ quái dị, bên trong đựng giấy và bút mực đã sớm chuẩn bị sẵn, kích động lên xe ngựa.
Cố Vân Đông mang theo hắn đi, đánh xe chính là Đồng lão cha. Sau này có khả năng nàng sẽ rất bận, việc đưa đón Vân Thư liền giao cho Đồng lão cha.
Người gác cổng học đường đã nhận thức nàng, thực nhiệt tình đón tiếp bọn họ đi vào.
Khi nhìn thấy Tần Văn Tranh, Cố Vân Đông còn có chút kinh ngạc, Tần phu tử đây là làm sao vậy nhìn bộ dáng thực tiều tụy,
Tần Văn Tranh lại cười lạnh, liếc mắt liền xem thấu suy nghĩ của nàng, “Nếu không phải vì ngươi, ta có thể vội thành như vậy sao?”
Nàng cũng không nghĩ, vì cái gì mà mấy ngày nay không ai tìm tới Vĩnh Phúc thôn, ngày đó sự tình trong tửu lâu nháo đến bao lớn nàng lại không biết sao? Còn không phải bởi vì hắn giúp nàng chắn, nếu là nàng thực sự có lương tâm thì đừng có tỏ vẻ mặt như vậy chứ!
Ý tưởng này vừa ra hạ, Cố Vân Đông đã biểu tình thực nghiêm túc đưa qua một túi đồ vật, “Biết lần trước Tần phu tử đem toàn bộ đường trắng mang lên phía trên không giữ lại chút gì, cái này là cấp phu nhân cùng An Bình nếm thử, xin vui lòng nhận lấy.”
Tần Văn Tranh ho nhẹ một tiếng, “Ngươi cùng phu nhân cảm tình thật tốt.”
Nói xong không chút do dự cầm đường trắng, nắm tay Cố Vân Thư liền đi vào.
Cố Vân Đông đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng cảm thán một câu ---- làm thầy kẻ khác a.
Chuyện đi học của Cố Vân Thư đã giải quyết xong, nàng liền trở về thôn, bắt đầu bận rộn chuyện thông báo tuyển dụng nhân công.
Xe ngựa một đường tiến vào Vĩnh Phúc thôn, vừa đến đầu thôn, liền thấy được Triệu Quá Độ.
Triệu Quá Độ cũng thấy được nàng, sắc mặt lập tức khẽ biến, quay đầu liền chạy.
Cố Vân Đông nheo mắt lại, nhìn thấy chính mình liền trốn, không phải là có tật giật mình là cái gì?
Nàng thuận tay cầm lấy một cái đồ vật bên người, trực tiếp ném vào hắn.
Triệu Quá Độ ai u một tiếng, bước chân dừng một chút, Cố Vân Đông liền từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Đồng lão gia nhảy ra chặn đường đi của Triệu Quá Độ, hắn lui không thể lui, chỉ có thể quay đầu lại, cười gượng nhìn Cố Vân Đông. “Ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với ta sao?” Cố Vân Đông đánh giá hắn, “Bằng không vô duyên vô cớ, ngươi chạy cái gì?”