Cố Vân Đông cau mày, vừa định hỏi hắn là ai, liền thấy người nọ cứ như là chuột thấy mèo, đột nhiên cả kinh nhảy dựng lên, mắng tục một tiếng rồi cất bước liền chạy.
Cố Vân Đông, “…” Trên mặt nàng chẳng lẽ có bốn chữ ‘hung thần ác sát’ sao?
“Di, kia không phải là Triệu Quá Độ sao?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.
Cố Vân Đông xoay đầu, liền nhìn thấy một nhà mấy người Trần Lương lại đây, người nói chuyện chính là Chu thị, trong tay nàng còn cầm một cái rổ, bên trong đều là các loại rau dưa.
Triệu Quá Độ? Nguyên lai hắn chính là Triệu Quá Độ trong miệng Thung Tử.
Cố Vân Đông như có điều gì đó suy nghĩ nhìn thoáng qua phương hướng chạy trốn của hắn, ngay sau đó mới hỏi Chu thị, “Ta đang muốn đi tìm các ngươi đây, dặn Vân Thư thỉnh mọi người lại đây ăn cơm, nhưng đợi hoài không thấy, còn nghĩ có việc gì trì hoãn.”
Cố Vân Thư đứng ở đằng sau, đang cùng Ngưu Đản nói chuyện, nghe vậy ngẩng đầu nói “Đại tỷ yên tâm, ta khẳng định hoàn thành nhiệm vụ.”
“Còn không phải sao?” Chu thị cười nói, “Vân Thư nhà ngươi quá biết cách ăn nói, cái miệng nhỏ cứ luyên thuyên, nói là chúng ta nếu không tới sẽ cảm giác chính mình tội ác tày trời. Nhưng chúng ta cũng không thể tới tay không được a, ra vườn hái được chút rau, liền trì hoãn chút thời gian.”
“Thẩm quá khách khí.”
Nói xong nàng quay đầu nhìn nhìn, không thấy được một nhà Phùng Đại Năng.
Vân Thư lúc này mới nói, “Quế Hoa thẩm không ở nhà, Phùng đại thúc nói muốn xây nhà, bận quá nên không tới.”
Phùng Đại Năng hiện giờ chính là một người bận rộn, từ khi giúp Cố Vân Đông xây nhà ngói gạch xanh khang trang này xong, có bao nhiêu người thỉnh đội hắn đi xây.
Hiện giờ trước mặt là hai nhà, bận tối mày tối mặt.
Lưu Quế Hoa vừa lúc ngày hôm qua đã mang theo hai hài tử trở về nhà mẹ đẻ, hôm nay còn chưa có trở về.
Cố Vân Đông nghe xong gật gật đầu, liền mang theo mấy người Trần Lương trở về.
Cho đến khi tới Cố gia, nhà Trần Lương bọn họ mới biết được Cố gia thế nhưng mua hạ nhân, hai ngày nay cũng không nghe ai nói gì, cũng quá điệu thấp đi.
Xem tinh thần mấy người kia, sợ là tốn một số tiền lớn, Cố gia này, quả thật là càng ngày càng tốt.
Cố Vân Đông thực mau liền đem thịt đã chuẩn bị tốt từ hôm qua mang ra đặt lên giá nướng, tự mình bôi gia vị tự chế lên, trong nháy mắt mùi hương liền tràn ngập không khí, mấy cái tiểu hài tử càng là dùng sức hít hít cái mũi, mắt trông mong nhìn thịt nướng ở trên giá nướng.
Cố Vân Đông thử thử thịt hươu bào, ân, ngon a.
Nàng lại nướng thêm mấy xâu, xong liền tránh ra để những người khác động thủ, chính mình ở một bên cùng Trần Lương nói chuyện phiếm.
Trần Lương cũng mới biết được sinh ý này của Cố gia cư nhiên cùng Thiệu Thanh Viễn hợp tác, kỳ thật như vậy cũng tốt, Trần Lương đối với Thiệu Thanh Viễn ấn tượng vẫn còn tốt, không đến mức giống như những người trong thôn e sợ tránh né kiêng kỵ hắn.
Thịt vừa nướng vừa ăn cho đến khi màn đêm phủ xuống, mọi người mới đã thèm.
Nhân thủ Đồng gia nhanh nhẹn thu thập đồ vật, Cố Vân Đông đứng ở trong viện nhìn nhà mới của mình, cười đến phá lệ vui vẻ.
Hôm nay liền có thể ở tại nhà mới, không chỉ là nàng, Dương thị cùng hai đứa bé kia đều vui vẻ nhảy nhót, nằm ở trên giường như thế nào cũng không ngủ được.
“Lại tìm được cha, thì tốt rồi.” Cố Vân Thư sâu kín thở dài một hơi, hắn rất là nhớ thương lão cha Cố Đại Giang của hắn.
Trong nhà có chuyện vui, hắn đều hy vọng Cố Đại Giang cũng ở đây, có thể để cả nhà đoàn tụ, đó mới là hoàn mỹ.
Cố Vân Đông sờ sờ đầu của hắn, “Sẽ.”
Nói chuyện thêm một lát nữa, Cố Vân Đông liền bảo ba người đi ngủ.
Ngay sau đó, ngay dưới ánh mắt trông mong của Dương thị, quyết đoán đi phòng cách vách ngủ.
Ở nhà mới ngủ thật sự thoải mái, thế cho nên ngày hôm sau mọi người đều dậy trễ. Khi Cố Vân Đông mơ mơ màng màng ngồi dậy, mơ hồ còn nghĩ giống như có chuyện gì cấp quên mất.