“Ta không nhìn lầm, y phục trên người của Thanh Viễn là vải của nha đầu Vân Đông.” Đổng Tú Lan đang nói chuyện với trượng phu Từng Hổ của mình, “Ngươi nói xem, hai người bọn họ, có phải hay không…”
Lời nói còn chưa dứt, đã bị Từng Hổ đánh gãy, “Đừng nói bậy, đây cũng không phải là chuyện có thể nói lung tung.”
“Ai nha, ta đây không phải là lo lắng cho hai hài tử kia sao?” Đổng Tú Lan nhẹ thở dài một hơi, “Ngươi nói Thanh Viễn còn chưa tính, hắn độc lai độc vãng, cũng không ai nhọc lòng giúp đỡ chuyện cưới vợ, chính hắn cũng không để bụng, sắp hai mươi rồi, tiếp tục trì hoãn thế này chỉ vài năm nữa thôi là hắn sẽ thành lão quang côn trong thôn mất.”
Đổng Tú Lan đút cho Từng Hổ một ngụm cơm, “Vân Đông thì sao, tuy rằng có cha có nương có người nhà, nhưng cha nàng hiện đang mất tích, nương cũng ngây thơ không hiểu sự đời, chuyện gì cũng đến phiên Vân Đông gánh vác. Nàng phải chiếu cố nương cùng đệ đệ muội muội, còn phải tìm cha, hiện giờ còn một lòng một dạ nghĩ cách kiếm tiền, ngươi nói về sau này nàng lấy chồng, người nhà nàng phải làm sao bây giờ?”
Từng Hổ nghe vậy cũng nhịn không được gật gật đầu, “Đúng vậy, qua năm sau nàng cũng mười bốn tuổi, không sai biệt lắm cũng là thời điểm làm mai. Muốn nói lấy tình hình hiện giờ của Vân Đông, người cầu hôn khẳng định không thiếu. Chính là sau khi gả chồng không thể chiếu cố nương của nàng, người nhà chồng cũng sợ không đồng ý.”
“Hừ, những thứ đó đến cầu hôn, hơn phân nửa là hướng về phía nhà ở kia và của cải của nàng thôi, Vân Đông gả đến nhà mấy người đó, khẳng định phải chịu ủy khuất.” Đổng Tú Lan nói xong bỗng nhiên con ngươi sáng lên, “Cho nên ta cảm thấy, Vân Đông cùng Thanh Viễn kỳ thật cũng khá tốt.”
Thiệu Thanh Viễn lẻ loi một mình, hiện giờ lại cùng Vân Đông hợp tác cùng nhau làm ăn buôn bán, không có họ hàng, sau này con có thể giúp đỡ Vân Đông cùng nhau chiếu cố ba người Dương thị.
Người lớn lên cũng tốt, lại có khả năng, người khác nếu muốn tới cửa tìm phiền toái, một bàn tay của hắn là có thể đánh người ta ra ngoài.
Hơn nữa mặc kệ là Dương thị, hay là huynh muội Vân Thư Vân Khả đều rất thích hắn.
Hắn cũng sẽ không nhằm vào căn nhà hay gia sản, là một kẻ đáng tin.
Muốn Đổng Tú Lan nói, nếu không phải Từng Nguyệt nhà nàng cùng Thiệu Thanh Viễn kém nhau quá lớn, nàng cũng muốn cho hắn làm con rể của nàng.
Cố Vân Đông đứng ở cửa nghe được đại khái câu chuyện, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Thiệu Thanh Viễn mặc bộ quần áo mới đứng ở trước mặt mình, mạc danh tim đột nhiên đập thật nhanh.
Nàng đột nhiên duỗi tay chụp mặt mình một chút, nghĩ cái gì vậy? Nàng qua năm sau cũng mới có mười bốn tuổi, còn sớm lắm.
Cố Vân Đông cũng không tìm Đổng Tú Lan nữa, quay đầu liền ra khỏi cửa nhà Thiệu gia.
Mời vừa đi đến sân liền nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông nghĩ đến lời nói của Đổng thị cùng Từng Hổ, theo bản năng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Thiệu Thanh Viễn vẻ mặt mờ mịt, mắt thấy nàng vội vã rời đi, vội nói, “Ta đảm bảo sẽ không đi đêm lên núi săn thú nữa.”
Cố Vân Đông dưới chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa bị té ngã.
Ai muốn ngươi đảm bảo chứ?
Bước chân nàng càng lúc càng nhanh, gần như là chạy, cho đến khi đến cửa Từng gia mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là ngay sau đó, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu nhỏ, “Uy.”
Cố Vân Đông hoảng sợ, quay ngoắt đầu ra phía sau, liền thấy phía sau đống cỏ khô cách đó không xa lộ ra một cái đầu lén lút, đối với nàng ‘uy uy’ nửa ngày.
Cố Vân Đông nhịn không được mắt trợn trắng, đi nhanh qua đó, “Ngươi tìm ta thì cứ việc đi tìm, làm gì mà lén la lén lút vậy?”
Không cảm thấy như vậy càng khiến người ta chú ý hơn sao?
Thung Tử dừng một chút, ngẫm lại thấy cũng đúng, dứt khoát đứng thẳng thân mình, hắc hắc cười hai tiếng. “Lúc này tới tìm ta? Có tình huống gì sao?” Cố Vân Đông lúc trước để Thung Tử đi nhìn chằm chằm hai mẹ con Phương thị, hắn từ đó đến nay vẫn không tìm mình, không nghĩ tới hôm nay lại đến cửa.