Không chỉ có Đổng Tú Lan nhìn chằm chằm hắn, những người khác trong viện thấy hắn ăn mặc một thân quần áo mới tinh đi ra, cũng không khỏi ngẩn người.
Thiệu Thanh Viễn ngày thường vẫn hay mặc y phục xám xịt còn đặc biệt cũ nát, hiện giờ lại mặc một thân đồ mới như vậy, thế nhưng ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy tuấn lãng cao quý lên nhiều phần, so với Liễu Duy ở huyện thành cũng không thua kém chút nào.
Khi Cố Vân Đông vào cửa, nhìn thấy chính là một màn này, lập tức ánh mắt sáng lên.
Quả nhiên là người đẹp vì lụa, Thiệu Thanh Viễn thật là đẹp trai a, lúc trước hắn quả thật là tự mình đạp đổ bộ dáng này mà.
Nhưng thực mau, tầm mắt Cố Vân Đông lại rơi trên đầu hươu bào đang nằm trên mặt đất kia, mày nhướn lên.
“Ngươi tối hôm qua vào núi sao?”
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên nghĩ đến lời nói trước đó của nàng, cho rằng nàng sinh khí, lập tức giải thích nói, “Ta hoàn toàn không đi vào sâu trong núi, không có gặp nguy hiểm.”
Cố Vân Đông nhấp nhấp môi, thấp giọng nói thầm, “Đi trong đêm, chưa nói đến trong núi sâu nguy hiểm, lại nói trời lạnh như vậy, muốn săn bắn gì đấy không đi ban ngày được sao?”
“Được, lần sau ta không đi buổi tối nữa.”
Cố Vân Đông, “…” Nàng chỉ nói thầm có hai câu mà thôi, cũng đâu có ra lệnh cho hắn chứ, lỗ tai này của hắn cũng rất thính.
Nàng ho nhẹ một tiếng, lại nhìn hắn một cái, “Quần áo còn rất vừa người.” Nói xong liền quay đầu đi xem đầu hươu bào kia, ngồi xổm xuống chọc chọc mình con hươu, thế nhưng còn rất mập.
“Vừa lúc ngày mai chúng ta chuyển nhà, ta vốn dĩ tính toán mua thịt nướng chúc mừng, vậy là giờ không cần đi đến trấn trên mua nữa rồi.”
Thiệu Thanh Viễn nghe vậy, lập tức chỉ chỉ gà rừng cùng thỏ hoang bên cạnh, “Bên kia còn có không ít, ngày mai ăn hẳn là đủ rồi.”
Hắn tối hôm qua quá hưng phấn, tinh lực dư thừa, dọc đường đi lên núi này gây họa cho không ít con thú trong núi.
Cố Vân Khả chạy đến bên người Cố Vân Đông, lôi kéo tay nàng hỏi, “Đại tỷ, thịt nướng ăn ngon sao?”
“Ăn ngon, đảm bảo ngươi ăn đến chảy nước miếng.”
Tiểu cô nương tức khắc đôi mắt tỏa sáng, “Vậy, ta đây cũng hỗ trợ…” Nàng trái phải nhìn nhìn, chỉ vào gà rừng nói, “Hỗ trợ nhổ lông.”
“Đi thôi.”
Tiểu cô nương liền ngoan ngoãn chạy đến con mồi đã nhắm trước, bắt đầu động thủ nhổ lông, kết quả quay đầu còn chưa có nhổ được cọng nào đã bị con gà rừng mổ tay.
Tiểu cô nương che lại tay nhỏ chụp đầu con gà rừng, “Lại mổ ta, ta liền đem ngươi ăn luôn.”
Cố Vân Đông xem đến khóe miệng co giật một chút, nhìn thấy Từng Nguyệt tiến lên liền không quản nữa.
Nhưng thật ra vị cô nương Đồng gia kia lại tò mò hỏi nàng, “Đại tiểu thư, ngày mai chuyển nhà, là dọn đi nơi nào a?”
Cô nương Đồng gia gọi là Đồng Thủy Đào, mười bốn tuổi, lớn lên nhu nhu nhược nhược, nhưng sức lực so với lão cha của nàng còn lớn hơn, ngay cả đầu hươu bào to lớn trước mặt, nàng còn có thể một tay nhấc lên.
Có lẽ là sống vài ngày nên quen thuộc, biết chủ nhà hiện tại của mình không phải là hung thần ác sát, lá gan liền lớn hơn một ít.
Cố Vân Đông rất thích nàng, làm việc ra sức, người cũng cơ linh.
Nàng có chút kinh ngạc, “Dọn đến nhà mới ở đối diện kìa kìa, thời điểm các ngươi ra cửa không thấy sao? Căn nhà rất lớn mà.”
Đồng Thủy Đào trừng mắt há to miệng, nàng nàng nàng, nàng đương nhiên thấy được a.
Nguyên, nguyên lai đó chính là nhà của chủ nhân nàng, sau này bọn họ cũng sẽ ở chỗ đó?
Cố Vân Đông bật cười, nàng còn tưởng rằng cho dù chính mình không nói, bọn họ cũng có thể đoán được.
“Được, trước tiên đem hươu bào còn có thỏ hoang gà rừng xử lí đi.”
Đồng Thủy Đào liền đỏ mặt đi xử lý hươu bào.
Cố Vân Đông lúc này mới đi tìm Đổng Tú Lan, nàng muốn nhờ nàng hỗ trợ làm cặp sách cho Cố Vân Thư mang đi học đường.
Chỉ là nàng nhìn một vòng cũng không gặp người, không khỏi hướng bên trong đi vào.
Mới vừa đi đến bên trái phòng, bỗng nhiên nghe được thanh âm của Đổng Tú Lan, tựa hồ còn nhắc tới nàng?