Từng sợi tóc dài như tơ rũ xuống, tiếng nói thanh thúy vang vang.
Hiện trường, yên tĩnh như chết, tất cả mọi người phảng phất như bị điểm huyệt, trừng mắt không nhúc nhích nhìn nàng.
Sau một lúc lâu, phu tử Đông Nghĩa thư viện mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hung hăng hất hất đầu, ngón tay chỉ vào Cố Vân Đông, “Ngươi, ngươi là nữ tử?”
“Như thế nào, chẳng lẽ mắt đã mù rồi, ngay cả tròng mắt cũng không có đúng không?”
Học sinh phía sau phu tử nhịn không được kêu lên sợ hãi, “Đã là nữ tử vì sao lại nữ giả nam trang?”
“Ta cao hứng, ta vui, các ngươi quản được sao, quản cái rắm!!” Cố Vân Đông liếc xéo hắn một cái, hừ lạnh nói.
Phu tử thiếu chút nữa bị tức giận đến ngã ngửa, cả khuôn mặt đều ửng đỏ, “Không ra thể thống gì, quả thực là không ra thể thống gì, không chỉ nữ giả nam trang còn ăn nói thô tục hết lần này đến lần khác, quả thực là làm nhục văn nhã.”
“Văn nhả cái quỷ nga.” Cố Vân Đông tiến lên hai bước, tới gần phu tử kia, cười lạnh hai tiếng.
“Ngươi đường đường là tiên sinh của Đông Nghĩa thư viện, không lo dạy học và giáo dục, ngược lại mang theo học sinh của mình tới đây hùng hổ dọa người như thế nào lại không nói là làm nhục văn nhã?”
“Ngươi một bên thì nói không cùng phụ nhân chấp nhặt, một bên lại làm trò trước mặt người khác phát ngôn ác ý muốn làm bại hoại thanh danh người khác, lúc dó sao không nói như thế nào là làm văn nhục nhã đi?”
“Phu nhân cũng đã nói là phu quân người ta không ở nhà, ngươi lại cố tình không tin một hai phải ở trên đường cái nháo đến ồn ào huyên náo gây tắc nghẽn giao thông ảnh hưởng đến người khác như thế nào không nói làm nhục văn nhã?”
Cố Vân Đông liên tục tới gần, thanh âm kia lại giòn lại lợi, thế nhưng làm phu tử kia cùng mấy học sinh không chút sức lực chống cự, chỉ có thể một bên trừng mắt một bên lui về sau.
“Ngươi còn nói chính mình là người đọc sách, nhưng ngươi lại làm hại Tần phu nhân thiếu chút nữa té ngã thì một câu xin lỗi cũng không có, ngược lại còn đối với người ra tay giúp đỡ là ta chỉ chỉ trỏ trỏ nói ra nói vào, thư ngươi đọc đến bụng rồi cũng thải ra ngoài luôn rồi phải không? Cái loại người không tôn trọng người khác không biết lễ nghĩa giống như ngươi thì không được gọi là người đọc sách đâu, nên gọi là tư, văn, bại, hoại!!!”
”Ngươi…” Phu tử bị mắng đến nói cũng nói ra không được.
“Ta cái gì? Ta nói sai rồi? Đến ta còn biết người đọc sách tới cửa bái phỏng hẳn là trước tiên nên đề thiệp hẹn tốt thời gian địa điểm lại ngồi xuống đàm cổ luận kim nói chuyện trời đất chuyện trò vui vẻ, mà không phải là mang theo mấy học sinh hùng hùng hổ hổ chạy đến cửa nhà người ta đối với người già phụ nữ trẻ em nói ẩu nói tả ra vẻ ta đây, ngươi thì cùng mấy người đàn bà chanh chua ngoài kia có gì khác nhau?!”
Bây giờ thì không chỉ là phu tử, ngay cả mấy học sinh kia trên mặt đều hiện lên nan kham phẫn hận.
Cố Vân Đông hơi hơi nâng cằm lên, cười lạnh, “Cái tố chất giáo dưỡng của các ngươi như vậy, quả thực là mất hết mặt mũi của Đông Nghĩa thư viện, mất hết mặt mũi người đọc sách!!”
“Ngươi, ngươi….” Một học sinh thẹn quá hóa giận, nghẹn nửa ngày đột nhiên nghẹn ra một câu, “Nói hươu nói vượn, quả thật là, chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung nhất.”
Phu tử ở một bên dùng sức gật đầu, “Nói rất đúng, cổ nhân thành không ta khinh, chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung nhất.”
Cố Vân Đông lại đột nhiên mắng, “Các ngươi đúng thật là bất hiếu tử!!”
Mấy người sửng sốt, không rõ, “Chúng ta như thế nào bất hiếu?”
“Nương các ngươi không phải nữ tử sao? Các ngươi cư nhiên nói nàng khó dưỡng, không muốn phụng dưỡng nữa đúng không? Đây không phải là bất hiếu thì là cái gì?”
Mấy người bị nói cho mặt đỏ tai hồng, phu tử kia thật sự là bị lên cơn đau tim, chỉ vào Cố Vân Đông, “Ngươi cưỡng từ đoạt lý.”
“Ta việc nào ra việc đó! Thấy ta nói đúng quá thì ngậm miệng lại đi, đừng nói nhiều mà càng mất mặt.” Cố Vân Đông một phen chụp bay tay hắn.
Phu tử sắc mặt dần dần vặn vẹo lên, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn bộ thân mình thẳng tắp ngã ra sau.
“Phu tử, phu tử.” Ba cái học sinh kinh hãi, vội vàng đỡ lấy hắn, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Cố Vân Đông một cái rồi chạy nhanh đi.