Nhưng nàng quên mất phía sau còn có bậc thang, lập tức cảm thấy không xong, người liền hướng ra phía sau ngã xuống.
Nha hoàn kia sợ hãi kêu ra tiếng, “Phu nhân cẩn thận.” Nàng muốn tiến lên đỡ, nhưng trong tay còn ôm tiểu thư, phía trước lại vừa lúc có người gác cổng kia chắn, khoảng cách xa, căn bản là không kịp.
Mắt thấy Cát thị muốn té ngã trên mặt đất, một bên đột nhiên lao ra một bóng người, nhanh chóng đỡ lấy vòng eo Cát thị, đem nàng đứng vững lại.
Cát thị kinh sợ ra tiếng, miệng mở ra thở hai ngụm khí, kinh hồn chưa hết mở miệng, “Đa tạ.” Nếu không phải nàng được đỡ, hôm nay liền phải bị mất mặt trước nhiều người như vậy.
Giọng nói nàng rơi xuống, mới phát hiện quanh thân một mảnh yên tĩnh, không ai ra tiếng.
Cát thị ngẩn người, ngẩng đầu nhìn đến tất cả mọi người đều đang nhìn đến… bên hông của chính mình.
Nàng hơi hơi cúi đầu, nhìn đến cái tay còn đỡ ở trên eo kia. Theo ngón tay hướng lên trên xem, đập vào mắt nhìn là một gương mặt có chút quá mức thanh tú.
Cát thị hơi hơi nhíu mày, gương mặt này….
Không đợi cho nàng nhìn kỹ, từ phía Đông Nghĩa thư viện bên kia đột nhiên phát ra vài đạo thanh âm cười nhạo.
Vị phu tử kia càng là trừng mắt thổi râu, “Trước mặt công chúng, ngươi là một phụ nhân đã thành thân còn cùng cái gã sai vặt ấp ấp ôm ôm còn ra thể thống gì, quả thật là làm nhục văn nhã.”
Học sinh bên cạnh cũng đang cười, “Trách không được vị Tần phu tử kia nói ẩu nói tả, hắn đến chuyện nhà còn quản không tốt, nơi nào còn có tâm tư đi nghiên cứu học vấn?”
“Còn không phải sao, nhìn xem hiện tại còn ôm nhau luyến tiếc tách ra đâu.”
“Tiểu hài tử đừng nhìn, đừng làm bẩn mắt mình.” Trong đó có một học sinh còn cố ý che lại mắt của hai tiểu đồng đội, lớn tiếng nói.
Người bên cạnh vây xem cũng nhỏ giọng nghị luận, “Cát thị này nhìn cũng là một người tri thư đạt lý, ta ngày thường thấy nàng thì ngay cả lời nói cũng không dám lớn tiếng nói, cảm thấy người ta cùng chúng ta không phải là đồng dạng người. Nhưng hiện tại xem ra, chậc chậc chậc…”
Những lời này Cát thị đều nghe được, sắc mặt tức khắc đỏ lên.
Cố Vân Đông cũng trầm khuôn mặt, nàng thoáng nhìn thân mình của Cát thị, thấp giọng nói, “Phu nhân đứng vững.”
“Đa, đa tạ.” Cát thị hơi hơi rũ đầu, đứng thẳng thân mình.
Chính là ngay sau đó, thân mình nàng lại lung lay, trên mặt dần dần hiện ra thần sắc thống khổ.
Cố Vân Đông theo bản năng duỗi tay lần thứ hai đặt vào eo nàng, “Làm sao vậy?”
Thanh âm của nàng tinh tế, Cát thị cũng nghe rõ ràng, đây là vị cô nương.
Cát thị âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là trên chân truyền đến sự đau đớn làm mặt nàng nhăn thành một đoàn, “Chân giống như bị trật rồi.”
Cố Vân Đông lập tức quay đầu nhìn đến nha hoàn vẫn còn đang choáng váng bên kia, “Ngươi còn không mau qua đây?”
Nha hoàn đột nhiên hoàn hồn, mặt lại trở nên trắng bệch, vội vàng đem tiểu cô nương đang giãy giụa buông xuống, đi lên đỡ tay Cát thị.
“Phu nhân, ngươi thế nào?”
“Nương, ngươi thế nào?”
Cát thị lắc đầu, đối với Cố Vân Đông cười cười, “Thật sự cảm ơn ngươi.”
“Nha, còn ở nơi này khó khăn chia lìa sao, này ôm một cái, còn ôm ra cảm tình luôn rồi?”
“Tần phu nhân, ta xem phu quân của ngươi cũng là một cái bất kham trọng dụng, nhìn xem đến bây giờ còn nấp ở phía trong không ra, ngươi không bằng dứt khoát đi theo gã sai vặt này là được.”
Cho nên nói, thư sinh đã đọc quá thư, thời điểm thật sự không có phong độ gì thì lời nói càng thêm khó nghe.
Cố Vân Đông buông Cát thị ra, nhìn về phía mấy người Đông Nghĩa thư viện kia.
Phu tử kia khinh thường cười nhạt, “Như thế nào, làm trò trước mặt mọi người, còn không cho người ta nói?”
Mẹ nó, một đám vịt. “Mở mắt chó của các ngươi ra!!” Cố Vân Đông đột nhiên duỗi tay, lấy mũ ở trên đầu xuống, “Mở to mắt chó hảo hảo nhìn xem cho rõ, ta là nữ, là nữ!!”