Cố Vân Đông ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đối diện.
Nàng duỗi tay, đem ngân phiếu bên trong hộp lấy ra, đếm đếm, lại đếm đếm.
800 lượng, hắn cư nhiên có tám trăm lượng bạc!!!
Người này thế nhưng là một phú hào ẩn mình a, phóng mắt ra toàn bộ Vĩnh Phúc thôn, đại khái đều tìm không thấy người nào có tiền nhiều như hắn.
Nhưng vấn đề là…
“Ngươi có nhiều tiền như vậy, tại sao còn ăn màn thầu khô khan, ở căn nhà rách nát, quần áo thì vá bên này bên kia như vậy chứ?”
Cho dù hắn sẽ không nấu cơm, nhưng mướn người nấu cũng không thành vấn đề đi? Hoàn toàn không cần thiết giống như dân chạy nạn thế này.
Thiệu Thanh Viễn nhìn thoáng qua ngân phiếu trong tay nàng, ánh mắt bình tĩnh kia giống như đây chỉ là mấy tờ giấy bình thường mà thôi, không có một tia cảm xúc,
Sau một lúc lâu, hắn mới nói nói, “Một người, không sao cả.”
Cố Vân Đông đột nhiên dừng lại, nàng thế nhưng cảm thấy những lời này của hắn, mạc danh làm mắt nàng có chút cay cay.
Đúng rồi, hắn vẫn luôn một mình, không có thân nhân, không có bằng hữu, cho dù là Từng gia, hắn cũng bảo trì khoảng cách.
Không thân cận không giao hảo.
Người trong thôn coi hắn là hồng thủy mãnh thú, tiểu hài tử nhìn thấy hắn thì e sợ tránh không kịp, độc lai độc vãng, có tiền hay không có tiền đều đối với hắn không có bất luận ý nghĩa gì, chỉ cần ăn no mặc ấm là được, không cần nâng cao phẩm chất sinh hoạt.
Mọi người đều gọi hắn là sói con, nhưng Cố Vân Đông trước nay chưa từng thấy qua sự tình hắn làm cái gì tổn thương người khác. Cho dù là động thủ, đó cũng là người khác trêu chọc hắn trước, hoặc là mấy tên Hồ Lượng du thủ du thực.
Nàng là không biết vì cái gì gia gia của Thiệu Thanh Viễn chết thì hắn lại có thái độ lạnh nhạt, nhưng nàng tin tưởng trong chuyện này có nguyên nhân không muốn người khác biết.
Cố Vân Đông hơi hơi buộc chặt tay, trong khoảng thời gian ngắn tâm tình trở nên có chút vi diệu.
Hồi lâu, nàng mới chậm rãi thở ra một hơi, nói, “Ta mượn ba trăm lượng hẳn là đủ rồi.”
Nàng từ bên trong rút ra sáu tờ năm mươi lượng ngân phiếu, đem hộp đưa qua.
Thiệu Thanh Viễn lại lắc đầu, không nhận, “Đều cho ngươi, ngươi cầm đi dùng là được, không đủ ta lại nghĩ cách.”
“ Thiệu Thanh Viễn ngươi…”
“Tiền đặt ở chỗ ta cũng không có gì để dùng, ngươi hẳn là còn muốn mua đất mua cây ăn quả, phải dùng tiền nhiều lắm.”
“Ngươi cũng có thể mua đất.”
Thiệu Thanh Viễn dừng một chút, thanh âm hơi thấp, “Trong thôn sẽ không bán đất cho ta.”
“Vì sao?” Cố Vân Đông kinh ngạc, theo nàng biết Trần Lương đối với Thiệu Thanh Viễn tuy rằng không phải thực thân cận, nhưng cũng sẽ không đối với hắn có cái ý nghĩ gì không tốt, coi như một cái thôn dân bình thường, không đến mức mà không bán đất cho hắn đi?
Thiệu Thanh Viễn không cảm thấy có cái gì khó mà nói, việc này toàn thôn đều biết, “Năm đó rời đi Lý gia, vì để trả ơn dưỡng dục của bọn họ, ta đã đứng trước mặt thôn trưởng cùng mọi người hứa hẹn qua, sẽ không mua một mẩu đất nào.”
Cố Vân Đông quả thực bị hứa hẹn như vậy cấp cho tức mà cười, “Còn dưỡng dục chi ân, liền không cho ngươi mua đất? Đây thật là quá hoang đường, ngươi lúc trước rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy?”
“Năm đó…. chỉ cần có thể cùng Lý gia đoạn tuyệt quan hệ, bất luận điều kiện gì cũng đều không khó khăn.” Có lẽ là nhắc tới chuyện cũ năm xưa, ánh mắt Thiệu Thanh Viễn dần dần trở nên có chút lạnh nhạt.
Cố Vân Đông thấy thế, vội nói sang chuyện khác, “Thôi, mọi chuyện đều đã qua rồi, vậy 800 lượng này của ngươi…”
“Ngươi dùng.” Thiệu Thanh Viễn ngữ khí kiên định.
Cố Vân Đông nhấp nhấp cánh môi, ngước mắt nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn ngân phiếu trong tay, ngay sau đó lại nhìn hắn. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên như là hạ xuống một cái quyết định trọng đại, phá lệ nghiêm túc nhìn Thiệu Thanh Viễn.