Cố Vân Đông âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội thoát đi Liễu Duy độc hại, chạy ra ngoài cửa lớn.
Thạch Đại Sơn mồ hôi đầy đầu, nhưng trên mặt lại mang theo hưng phấn.
Cố Vân Đông để hắn vào cửa, hắn lập tức xua xua tay nói, “Vân Đông, ngươi không phải nói là còn muốn tìm một mảnh đất lớn sao? An Bình thôn cách vách liền có, 50 mẫu, là một địa chủ ở trấn trên cần dùng tiền gấp, muốn đem bán.”
Cố Vân Đông ánh mắt sáng lên, An Bình thôn không xa, lại có 50 mẫu, đó chính là cơ hội khó có được a.
Thạch Đại Sơn tiếp tục nói, “Đó nguyên bản chính là đất trồng cây ăn quả, là mảnh đất tốt. Chỉ là phía bên vị địa chủ kia không có người nào biết trồng cây, trái cây trồng ra toàn bị sáp còn có chút nhỏ. Hai năm trước trồng loại cây ăn quả khác cũng không thu hoạch được tốt, thành ra cũng không kiếm được bao tiền lời, hiện tại lấy ra bán, giá cả hẳn có thể áp xuống một chút. Chỉ là vị địa chủ kia yêu cầu mua một lần hết 50 mẫu, cái này…”
Nói xong câu cuối, Thạch Đại Sơn có chút lo lắng.
Muốn mua tận 50 mẫu thì bạc bỏ ra chắn chắn không ít, cũng không biết nàng có đủ hay không.
Cố Vân Đông cũng ở trong lòng tính toán một chút, mày không nhịn được chau lại, bạc a, căng thẳng a.
Nhưng mà thực mau con người của nàng lại sáng ngời, đối với Thạch Đại Sơn nói, “Bạc ta sẽ hỏi mượn người khác, Thạch thúc ngươi cứ trước giúp ta đi An Bình thôn hỏi thăm xem, có ai khác đang muốn mua hay không, có thể ép giá được đến nhường nào.”
“Được.” Thạch Đại Sơn lập tức xoay người đi.
An Bình thôn đó vừa lúc hắn có nhận thức một người, đó là cha của Cẩu Thặng là Triệu Trụ.
Bởi vì Cẩu Thặng cùng Thung Tử nhà mình có qua lại, hắn cũng không thiếu những lúc tiếp xúc với Triệu Trụ. Thường xuyên qua lại như thế, thật ra cũng quen thuộc không ít.
Cố Vân Đông cũng vội vàng trở về nhà ở, vội vã liền đi tìm Liễu Duy.
Vừa lúc có thiếu gia giàu như vậy ở đây, việc vay tiền không phải việc khó.
Quay đầu lại chờ đến khi đường trắng được bán ra, nàng cũng có năng lực trả lại cho hắn, nhiều nhất cũng trong vòng nửa tháng mà thôi.
Nhưng ai biết khi nàng vừa tới tiền viện, lại không thấy được Liễu Duy cái người vừa đĩnh đạc nói hồi nãy.
Nơi đó, chỉ có một mình Thiệu Thanh Viễn ở đây.
“ Liễu thiếu gia đâu?”
Thiệu Thanh Viễn đang cầm cái cuốc giúp nàng xới đất trồng hoa, nghe vậy dừng lại động tác nói, “Đi rồi.”
“Đi rồi??” CMN, ai nói là muốn đem chuyện mình hố tên họ Đào nói một ngày một đêm? Nàng mới chuyển cái thân nói chuyện với Thạch Đại Sơn có hai câu mà thôi, hắn liền đi rồi?
Thiệu Thanh Viễn đem cái cuốc dựa vào một bên tường, “Giống như đột nhiên nhớ tới việc gấp gì đó, ngươi tìm hắn có việc? Hiện tại hẳn là còn chưa đi xa, ta đi kêu hắn trở về.”
Hắn nói xong muốn đi, Cố Vân Đông nghĩ đến lúc trước hắn cũng là chạy vội đuổi theo xe ngựa Liễu Duy, kết quả đến cơm trưa cơm chiều cũng chưa ăn còn một thân mỏi mệt.
Nàng vội vàng gọi hắn lại, “Từ từ, ta không có việc gì…”
Nói là nói như vậy, nhưng mày nàng vẫn là hơi hơi nhíu lại.
Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, đúng rồi, Liễu Duy không ở đây, không phải còn có Thiệu Thanh Viễn sao?
Cố Vân Đông tức khắc liền cười tủm tỉm đi đến bên người hắn, ho nhẹ hai tiếng, trên mặt treo rõ ràng….mục đích nào đó.
Thiệu Thanh Viễn nhướn mi lên, “Như thế nào?”
“Có thể hay không cho ta mượn chút bạc?” Thiệu Thanh Viễn trước đó không lâu vừa mới mang theo Liễu Duy đi vào trong núi đánh hai chỉ hươu bào một đầu đại trùng, Liễu Duy ra tay hào phóng, ngay từ đầu liền hứa hẹn chỉ cần Thiệu Thanh Viễn dẫn hắn vào núi đánh hươu bào liền cho hắn một trăm lượng bạc.
Kết quả Thiệu Thanh Viễn chẳng những đánh được hai chỉ hươu bào, còn có một con đại trùng, thậm chí đến cuối cùng còn cứu Liễu Duy một mạng.
Cố Vân Đông không hỏi cụ thể bao nhiêu tiền, nhưng khẳng định là không ít.
“Chờ ta một chút.” Thiệu Thanh Viễn thậm chí còn không hỏi nàng mượn tiền để làm cái gì, quay đầu liền trở về nhà của mình.
Không bao lâu sau, hắn cầm một cái hộp lại đây, “Cho ngươi.”
Cố Vân Đông sửng sốt, vậy cũng quá dứt khoát đi?
Nàng chậm rì rì mở hộp ra, giây tiếp theo, toàn bộ đôi mắt đều trợn tròn.