Họa đến thì mạnh ai nấy chạy, đạo lý này không chỉ áp dụng cho tình yêu, bất luận quan hệ nào cũng có thể dùng tới.
Lâm Tiểu Liên hiện tại đem những lời tinh túy này phát huy tới cực điểm, không do dự bán đứng nương của ả.
Tuy ả không có phẩm chất tốt đẹp nhưng nguyên nhân là do bản thân Trần Thục Cúc gây ra, Trần Thục Cúc thiên vị con trai mụ từ nhỏ đến lớn, đối với nữ nhi cũng chỉ là cô nương lớn lên xinh đẹp về sau có thể gả chồng khá giả để giúp đỡ nhi tử mụ.
Lâm Tiểu Liên không phải đồ ngốc ngược lại rất thông minh, biết nương ả chỉ xem mình là đồ vật có thể trợ giúp cho nhị ca, vì vậy không có tình yêu thương của con cái đối với cha mẹ.
Trần Thục Cúc thiếu chút nữa hộc máu, trừ bỏ mắng "Nha đầu chết tiệt!" cũng không mắng lời nào khác.
Hiện tại mụ không có thời gian giáo huấn ả, ánh mắt Lâm Trạch lạnh lùng nhìn mụ làm cho mụ không thể xem nhẹ, mụ có cảm giác lạnh sống lưng.
"Ta chưng trứng gà này thì sao? Ta còn tốt bụng cho thêm nước, cái đồ bất hiếu nhà người dám nhìn ta như vậy? Muốn đánh ta sao, ta chính là nương của ngươi!"
Trần Thục Cúc rống giận.
Thật là nghẹn khuất, bình thường là mụ sớm lấy cây chổi đánh lão đại một trận, không biết lão đại hôm nay xảy ra chuyện gì, ánh mắt lạnh lẽo như cây dao làm lòng người sợ hãi.
Tuy mụ sợ hãi nhưng trên mặt không biểu hiện ra ngoài, về sau trong nhà này ai còn sợ mụ nữa?
Trần Thục Cúc cổ vũ chính mình, lộ tính đanh đá ra bắt đầu chanh chua mắng lên. Lời khó nghe nào cũng chửi ra hết, làm bộ mặt dữ tợn cứ tưởng mụ mắng nhau với kẻ thù.
Theo lý mà nói, cha mẹ cổ đại thường yêu thích trưởng tử trong nhà nhưng Lâm gia không phải như vậy.
Trần Thục Cúc không quá thích nguyên thân từ lúc nhỏ, sinh đứa thứ hai càng thấy rõ ràng. Nếu Lâm Tam Quý không thấy nguyên thân có thiên phú đọc sách tiền đồ xán lạn, không chừng Trần Thục Cúc đem nguyên thân còn nhỏ giao cho người khác, đây chính đề nghị của mụ.
Chờ đến lúc nguyên thân mắc bệnh tiền đồ u ám, Trần Thục Cúc liền lộ ra trò hề không che dấu nửa điểm bất công.
"Đồ lười biếng vô dụng như Tụ ca nhi, lão nương tốt bụng mới cho nó nửa trứng gà chưng! Một ca nhi bồi bổ để làm gì, phải để cho lão nhị bồi bổ thân thể, lão nhị ăn không đủ làm sao thi hương được! Đồ nghịch tử xui xẻo, Tang Môn tinh* như Chương Tụ ăn làm gì cho phí......"
Tang Môn tinh*: chỉ sự tang tóc, khổ đau.
Thấy Lâm Trạch mắt lạnh không làm động tác nào khác, Trần Thục Cúc ảo tưởng hắn vẫn sợ mình, mụ mắng hăng say vô cùng
Lại không nghĩ tới đó là câu tìm đường chết cho mụ
Mụ mắng chưa xong thanh âm bị đánh gãy, Lâm Trạch trực tiếp dùng chân đá ngã thùng cặn bên cạnh, 'phanh' một tiếng thùng gỗ quay cuồng vỡ ra, nước cặn lan nhanh tới chỗ Trần Thục Cúc.
Lâm Tiểu Liên vẫn luôn cảnh giác liền chạy trốn ngay, Trần Thục Cúc phản ứng không kịp, tiếng vang thật lớn làm mụ ngây ngẩn cả người.
"A a a, đồ thiên sát cô tinh*, tên súc sinh như ngươi dám động thủ với lão nương!"
Thiên sát cô tinh*: sao chiếu mệnh của một người, tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ
Phục hồi tinh thần lại, giọng nói Trần Thục Cúc chanh chua vang lên khắp phòng bếp.
Người cùng mụ ra khỏi phòng sáng nay không giống nhau, lúc này mới chân chính động thủ. Thùng gỗ đá hỏng rồi, cái này tốn mấy chục văn tiền đó còn thêm quần áo của mụ nữa, muốn thế chỗ ông trời rồi!
Không chờ mụ tiếp tục tru lên, âm thanh mụ chặn ở cuống họng không thốt lên được.
Lâm Trạch cầm lấy dao, lưỡi dao đen nhánh còn dính rau dại, động tác chậm rì rì làm người khác cảm thấy đằng đằng sát khí.
"Ngươi ngươi muốn làm cái gì, ta ta ta chính là nương ngươi, giết ta rồi ngươi sẽ bị chém đầu......"
Trần Thục Cúc tuy rằng đanh đá nhưng cũng chỉ có cái miệng, mụ không nghĩ Lâm Trạch hù dọa mụ, hắn thực sự muốn chém mụ.
Lâm Trạch chưa làm gì hết nhưng mụ cảm thấy trái tim muốn vọt ra ngoài, lão đại hôm nay giống như bị trúng tà.
Chỉ lấy cây dao thôi cũng bị dọa đến mềm chân.
Lâm Trạch cười lạnh đem cây dao chém tới tảng thớt, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Trần Thục Cúc:
"Tính tình ta không tốt, ngươi tốt nhất đừng gây chuyện với ta. Đặc biệt là Tụ ca nhi, ta nghe thấy ngươi nói một câu không tốt với cậu, ngươi đừng trách ta không khách khí nửa đêm chặt tay chân ngươi ném lên núi cho sói ăn, chết không đối chứng nha môn sẽ không điều tra ra......"
"Ngươi dám!", Trần Thục Cúc tức giận thét chói tai, tên súc sinh xui xẻo này muốn giết mụ.
"Xem ra ngươi muốn đi lên núi rồi......"
Lâm Trạch rút dao ra khỏi tảng thớt, nhanh như gió ném qua.
Cây dao sắc bén suýt đâm vào đầu Trần Thục Cúc, mang theo tiếng gió sượt qua tai Trần Thục Cúc cắm lên vách gỗ phía sau.
Nhìn cây dao kế bên, Trần Thục Cúc hai chân nhũn ngồi bệt xuống đất.
Sắc mặt Lâm Tiểu Liên sợ tới mức trắng bệch, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Lâm Trạch, run run vội vàng nói: "Đại ca, ta cái gì cũng không thấy!"
Thật là đáng sợ, hôm nay đại ca dám ném dao tới nương, thu thập ả dễ như trở bàn tay......
Bản dịch chỉ post duy nhất trên wattpad quýt nhỏ xinh, ngoài web khác đều là ăn cắp.
Động tĩnh ở phòng bếp truyền tới bên ngoài.
"Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?"
Lâm Tam Quý bên ngoài nghe được động tĩnh liền chạy tới, động tĩnh phòng bếp lớn như vậy, Trần Thục Cúc còn gào lên vang dội làm người khác không nghe thấy là rất khó.
Tình huống cụ thể thế nào thì lão không biết, trong nhà cách âm không tốt, trừ bỏ âm thanh Trần Thục Cúc khá lớn, âm thanh Lâm Trạch bình đạm, Lâm Tiểu Liên càng nói không câu nào.
Trong phòng bếp có dấu vết đánh nhau, Lâm Tam Quý có dự cảm không tốt.
Thê tử và đại nhi tử quan hệ không tốt, mấy năm nay càng thêm nghiêm trọng, mâu thuẫn hôm nay phát sinh tới cực hạn rồi, từ trước đến nay lão đại hiếu thuận không dám cãi nương hắn, việc này có điểm không thích hợp.
Sắc lạnh trên mặt Lâm Trạch chưa giảm bộ dáng không dễ nói chuyện, Lâm Tam Quý có chút e ngại chỉ có thể hỏi Lâm Tiểu Liên.
"Tiểu Liên, đây là làm sao?"
Lâm Tiểu Liên sợ tới mức âm thanh run rẩy, "Là là, là nương! Nương lại mắng đại ca, mụ cắt xén trứng gà của phu lang hắn, còn mắng đại ca là đồ xui xẻo, nói phu lang hắn là Tang Môn tinh......"
Vừa nói vừa ngó biểu tình của Lâm Trạch, trong lòng ả sợ hãi, tình huống cụ thể ả không dám nói, không áp lực xem Trần Thục Cúc làm tấm bia chắn.
Dù sao lời của ả cũng không sai quá, hôm nay đại ca rất dọa người, địa vị đại ca trong lòng phụ nhân lại lớn, đắc tội nương so với đắc tội phụ thân và đại ca thì ả đành phải đắc tội nương.
Lâm Tiểu Liên phi thường thức thời.
Quả nhiên, Lâm Tam Quý vừa nghe Trần Thục Cúc lại kiếm chuyện với đại nhi tử, liền trực tiếp gọi đại danh thê tử:
"Trần Thục Cúc, có phải mụ muốn ta từ mụ! Mụ không muốn nhà này yên ổn đúng không!"
"Không phải, ô ô, phụ thân hài tử là tên súc sinh bất hiếu kia hắn muốn giết ta,......"
Trần Thục Cúc ủy khuất ngồi dưới đất khóc náo loạn lên.
Mỗi lần Lâm Tam Quý kêu đại danh của ai là lúc đối phương thật sự sinh khí, ngày thường mụ hay bá đạo đanh đá nhưng Lâm Tam Quý là nam nhân đứng đầu trong nhà, tới thời khắc như lấy trứng chọi đá.
Không phải mụ càn quấy mà là súc sinh Lâm Trạch muốn chém tay chân mụ ném lên núi cho sói ăn, đây là lời nhi tử nên nói sao, quả thực là ma quỷ độc ác.
Ngày thường mụ tức giận mắng rất ác, rất ít người tin lời nói của mụ.
Lâm Tam Quý càng không tin, lão đại là người đọc sách sao có thể cầm dao?
Tiểu Liên nói mụ lại chọc lão đại, mấy năm nay Lâm Trạch vì sự tình khoa khảo buồn bực không vui, mụ còn mắng lão đại là đồ xui xẻ không phải chọc chuyện người ta đau đớn sao!
Nếu lão đại có cầm dao muốn chém người khẳng định do mụ ta độc mồm độc miệng, lão biết đức hạnh của mụ già này.
"Mụ còn mắng! Đức hạnh của mụ ta không rõ sao? Lâm Trạch khi dễ ngươi chắc mặt trời mọc hướng Tây! Mụ là nương của Lâm Trạch, cả ngày mắng hắn súc sinh ta tính với mụ chưa? Giảo hoạt thật!"
Lâm Tam Quý tức muốn chết, mụ nói bậy làm lão đại oan uổng, nếu truyền ra Lâm Trạch 'bất hiếu' thì lão đại đừng nghĩ tới việc đọc sách nữa.
Lão không động thủ đánh người được, chỉ có thể phân phó Lâm Tiểu Liên:
"Tiểu Liên, đi gọi Lý đại bá cách vách tới hỗ trợ, ta muốn nương ngươi ở từ đường vài ngày, cho mụ quỳ xuống trước mặt tổ tông Lâm gia nhận lỗi sám hối......"
Quỳ hai ngày không phải vấn đề lớn, vấn đề là tức phụ trong thôn đi quỳ từ đường chính là bị người ghét bỏ cho rằng phụ đức có vấn đề.
Năm đó Trần Thục Cúc muốn đưa đại nhi tử cho người khác bị đưa đi quỳ từ đường hai ngày, làm mụ bị các nữ nhân trong thôn bài xích nhiều năm. Nếu đi thêm lần nữa, về sau các phụ nhân trong thôn không nói chuyện với mụ nữa.
Trần Thục Cúc nóng nảy: "Lão già chết bằm, ngươi, ngươi điên rồi có phải hay không? Vì súc sinh này đưa ta đi từ đường, là hắn muốn giết ta. Cây dao đó chút nữa xuyên qua đầu của ta!"
"Nếu lão đại cầm dao thật, khẳng định là do mụ bức hắn, con thỏ nóng nảy đều sẽ cắn người."
Lâm Tam Quý hù dọa mụ, dù sao lão không tin lão đại có thể làm vậy với mụ.
Trần Thục Cúc, "......"!
Phản ứng của Lâm Tam Quý không ngoài ý muốn của Lâm Trạch.
Tuy Trần Thục Cúc thiên vị lão nhị nhưng Lâm Tam Quý lại coi trọng nguyên thân, từ khi nguyên thân mắc bệnh lão vẫn kiên trì đưa bạc cho nguyên thân tiếp tục đi thi hương, hắn nhìn ra được lão đau lòng cho nguyên thân.
Lâm Tam Quý vốn dĩ không đồng ý hoán đổi hôn sự nhưng Trần Thục Cúc và lão thái thái nháo quá dữ, người Chương gia cũng một hai phải hoán đổi. Lâm Tam Quý luôn cảm thấy bạc đãi nguyên thân, nửa năm đều đối với nguyên thân đền bù gấp bội.
Chính vì điều đó Lâm Trạch mới dám ném dao làm Trần Thục Cúc kinh sợ.
Nếu không phải trưởng bối cổ đại tôn ti nghiêm cẩn, hắn chưa làm gì chỉ cần Trần Thục Cúc đi ra ngoài ồn ào nói hắn bất hiếu, hắn liền không có kết cục tốt, nhưng Lâm Tam Quý nói chuyện giúp đỡ hắn sự tình liền bất đồng.
Nguyên thân quá ngốc, không biết mình mấy năm nay vì cái gì mà xui xẻo, hắn từ trong trí nhớ phân tích ra.
"Phụ thân không cần đưa mụ đi từ đường, ngài gọi thôn trưởng và lão nhân trong tộc nhân tới nhà, ta muốn phân gia, đoạn thân với mụ và nhị đệ!"
Không đi xem Trần Thục Cúc, Lâm Trạch một bên đánh hai quả trứng gà chưng vào nồi, một bên nói với Lâm Tam Quý.
Tác giả có lời muốn nói: Nghĩ tới ngày lành, trước tiên phải đá cực phẩm đã!